Điều khiến cậu tự hào nhất là người chịu trách nhiệm làm việc này chính là mẹ cậu ấy - Triệu Trân Trân.
Bởi vì không thích ngồi tàu hỏa suốt bốn năm tiếng trở lên, nên một hai năm gần đây, Kiến Quốc rất thích tự lái xe đi du lịch. Khả năng lái xe của cậu ấy và Cao Mẫn đều không tệ nên hai người thường luân phiên lái xe trên đường, căn bản không coi là mệt.
Cậu ấy cười nói: “Đường Đường, chúng ta đến Tam Á, được không?”
Đáng lẽ họ đã đến Tam Á trong kỳ nghỉ đông năm ngoái, nhưng Cao Mẫn bất ngờ phát hiện ra mình có thai trước khi rời đi. Họ đã kết hôn được vài năm và rất mong có con, cả hai đã rất hạnh phúc khi biết tin. Bác sĩ dặn họ phải chú ý nghỉ ngơi trong ba tháng đầu. Kiến Quốc muốn ở nhà với vợ nên đương nhiên không đi.
Tháng tám năm nay, Cao Mẫn hạ sinh một bé trai mập mạp, hiện đã được hơn bốn tháng. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng tháng trước đã cùng cha mẹ đến Thượng Hải một lần.
Đường Đường rất hào hứng nói: “Được, em nghe cha nói Tam Á rất đẹp, hơn nữa cũng vô cùng ấm áp. Thời tiết hiện giờ ngay cả áo len cũng không cần mặc, chỉ cần mặc một chiếc áo sơ mi là được, đúng không anh?”
Trước khi kết hôn, Kiến Quốc và Cao Mẫn đã từng đến Tam Á một lần, cậu ấy cười nói: “Đúng vậy, tới Tam Á anh hai sẽ dạy em bơi, có được không nào?”
Khuôn mặt nhỏ kích động của Đường Đường đỏ bừng, ra sức gật đầu nói: “Anh hai, anh thật tốt!” Nói xong còn nhỏ giọng bổ sung: “Nếu cha mẹ cũng đi cùng thì tốt quá!”
Mặc dù bình thường công việc của Vương Văn Quảng rất bận rộn, nhưng trường đại học sẽ cho nghỉ đông sớm, còn sớm hơn mấy đứa nhóc Đường Đường hai ngày. Anh thường không thích giao du nhiều, dành phần lớn thời gian để dạy dỗ con gái và hầu như không ra ngoài vào những ngày nghỉ. Nhưng Triệu Trân Trân thì khác, năm ngoái, khi ban lãnh đạo thay đổi, thị trưởng La được bầu làm bí thư thứ nhất, vị trí phó thị trưởng của cô cũng chuyển thành chính. Sau khi trở thành thị trưởng, gánh nặng trên vai cô càng nặng hơn. Thị chính không có kỳ nghỉ đông, bình thường ngay cả nghỉ ngơi cuối tuần, cô cũng mang một chồng tài liệu về nhà, đôi khi dành nửa ngày bận rộn trong phòng sách, thực sự chẳng khác gì đi làm.
Đừng nói là đi du lịch, bình thường ngay cả thời gian đưa con gái đi dạo trung tâm mua sắm cũng không có.
Kiến Quốc an ủi cô bé: “Đường Đường, chắc mẹ sẽ có thời gian, đợi một lát nữa khi em thổi nến sinh nhật, có thể ước một điều, vô cùng linh nghiệm!”
Đường Đường bán tín bán nghi: “Thật không? Anh hai, vậy em muốn ước…”
Kiến Quốc đỗ xe ở trước ngõ, ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Đường Đường! Nguyện vọng nói ra sẽ không linh!”
Bởi vì bốn anh trai đều đã về nên Đường Đường cảm thấy trong nhà náo nhiệt hơn ngày thường gấp trăm lần.
Vương Văn Quảng và ba người con trai của anh đang trang trí phòng khách, giữa không trung là những dải ruy băng, nơ và bóng bay rực rỡ. Căn phòng tràn ngập hoa, ở giữa đặt một chiếc bàn dài với những món quà chất đống trên đó. Trong số đó có khoảng hơn chục con búp bê phương Tây, con nào cũng trông thật thanh tú và đáng yêu.
Đường Đường đặt cặp sách xuống, chạy tới, nhặt hết cái này đến cái khác, vui mừng kêu lên hai tiếng: “Cha! Đây là quà cho con sao? Là ai tặng con vậy?”
Vương Văn Quảng cười với con gái, giải thích: “Anh tư của con tháng trước ra nước ngoài dự hội nghị, là anh trai con mua cho con đó!”
Đường Đường có chút ngạc nhiên, người ngoài đều nói anh tư là thiên tài trong những thiên tài, cô bé cũng nhất khâm phục anh tư. Nhưng thiên tài có lúc cũng quá cứng nhắc, nghe cha nói thành tích môn toán của cô bé không quá lý tưởng, quà tặng mỗi lần sinh nhật cô bé đều là những tập bài tập đã được lựa chọn cẩn thận. Sau khi cô bé nhận được, đều ném nó xuống đáy tủ sâu nhất, không ngờ năm nay cuối cùng thông suốt rồi!
Cô bé vui vẻ kéo tay áo anh tư, nói rất lớn: “Cảm ơn anh tư!”
Vương Kiến Minh đặt tờ giấy màu trong tay xuống, duỗi tay ra, dễ dàng nhấc bổng em gái lên, cười nói: “Chao ôi, Đường Đường nặng quá, em lại béo hơn nhiều rồi.”
Đường Đường cong môi nói: “Anh tư, em không béo, em cao hơn thôi. Cha nói là nặng xương, căn bản không có tăng thịt!”