“Bánh bao này là bánh bao của đầu bếp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, còn là nhân thịt heo hành tây, ăn rất ngon, cô nếm thử đi.” Dương Thiên Chân thấy cô từ chối ý tốt của mình cũng không nhụt chí, trái lại giơ bánh bao tiếp tục nói.
Mấy thanh niên trí thức khác đang vùi đầu ăn cơm khô nghe là bánh bao nhân thịt heo hành tây, thì có chút không chịu nổi, cơm trong tay không còn thơm nữa.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn bánh bao trong tay Dương Thiên Chân, không nhịn được nuốt nước bọt.
Đặc biệt là Vương Hiểu Linh cầm bánh bột ngô nhỏ trong tay nhìn thấy bánh bao kia, đôi mắt đỏ lên.
Sở dĩ lần này cô ấy xuống nông thôn, chính là vì trong nhà nghèo đến mức không có cơm ăn, mẹ cô ấy còn muốn gả cô ấy ra ngoài, dùng lễ hỏi của cô ấy cho anh trai cô ấy cưới vợ.
Nếu gả cho nhà mình thường nói không chừng cô ấy sẽ chấp nhận số mệnh thỏa hiệp, dù sao điều kiện của mình như thế, không tới lượt cô ấy chọn người ta.
Nhưng khi mẹ cô ấy nói chuyện phiếm với anh trai cô ấy, không cẩn thận lỡ miệng bị cô ấy nghe được, cô ấy mới biết hóa ra mình phải gả cho một tên ngốc.
Đúng vậy, hơn 20 tuổi, còn mỗi ngày chảy nước miếng tiểu trong quần cũng không sao còn cười ngây ngô.
Sở dĩ người ta nguyện ý bỏ ra 500 tệ cưới cô ấy, một phương diện là nối dõi tông đường cho nhà bọn họ, phương diện khác chính là làm mẹ già miễn phí chiếu cố anh ta.
Cô ấy không tiếp nhận được nhân sinh như thế, dưới sự tức giận gạt cha mẹ mình đăng ký làm thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Cho dù ở nông thôn tệ tới mức nào, cũng tốt hơn cuộc sống hiện giờ.
Đợi cha mẹ cô ấy biết đã muộn, danh sách đã định ra, còn không sửa được, bọn họ tức tới mức đánh cô ấy một trận.
Cuối cùng đuổi cô ấy ra khỏi nhà, thậm chí còn lấy tiền và phiếu bên thanh niên trí thức đưa cho cô ấy.
Vẫn là hàng xóm tốt bụng không nhìn được, cho cô ấy một cái chăn rách còn có ba bốn cái bánh bột ngô, cô ấy lập tức xách theo mấy thứ này lên xe lửa.
Từ Bắc Kinh đến Đại Đông Bắc phải ngồi mấy ngày, Vương Hiểu Linh không có thứ gì chỉ có mấy cái bánh bột ngô có thể ăn, nhưng như vậy cũng không dám ăn nhiều, mỗi lần cô ấy chỉ ăn một chút, cho dù bụng đói sôi ùng ục.
Khi thật sự không chịu đựng nổi, thì điên cuồng uống nước khiến mình dễ chịu hơn chút, cho nên Vương Hiểu Linh nhìn bánh bao trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đã sắp dính lên bánh bao.
“Thiên Chân, nếu cô ấy không ăn thì cho tôi ăn đi.” Sau khi Vương Hiểu Linh nói xong muốn đoạt lấy, nhưng bị Dương Thiên Chân lanh tay lẹ mắt bảo vệ trước ngực.
“Không phải là trong tay cô có đồ ăn sao? Đây là cho Hướng Noãn.” Dương Thiên Chân cau mày cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy, sau đó nhét bánh bao vào trong tay Lục Hướng Noãn.
Bánh bao giống y như củ khoai lang phỏng tay, nếu cô nhận vậy sau này hai người ở cùng một đại đội, còn là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn vậy thì chắc chắn phải dây dưa bên nhau, đây không phải là chuyện Lục Hướng Noãn muốn thấy.
Sở dĩ cô xuống nông thôn vốn là muốn sống qua mấy năm hắc ám này.
Nhưng sau này ở đại viện khi nói chuyện với đám bác gái Vương, cô mới biết được hóa ra khi ông ngoại nguyên chủ còn trẻ từng ra nước ngoài một thời gian, chuyện này càng khiến cô kiên định với ý nghĩ xuống nông thôn.
Ví dụ cô không xuống nông thôn ở lại huyện thành, đến lúc đó khoảng thời gian ông ngoại cô ra nước ngoài bị người có lòng để lộ ra, đến lúc đó cô làm cháu gái của ông ấy chắc chắn sẽ không trốn thoát.
Thay vì đến lúc đó bị người ta lôi ra ném lá cải thối nát, quét đường cái, cạo sạch tóc.
Còn không bằng nhân lúc còn sớm thu dọn tay nải xuống nông thôn, bây giờ ít người, xuống nông thôn còn có thể cho cô chọn.
Hơn nữa đến lúc đó chuyện này bị lộ ra, cũng chỉ khen cô tư tưởng giác ngộ cao.
Cho nên xuống nông thôn không phải tới kết bạn, Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi trả bánh bao lại cho cô ta.
Đồng thời vì tránh cho cô ta lại cố nhét, Lục Hướng Noãn nhanh chóng lấy tay nải đánh yểm trợ, móc bánh bao còn hơi nóng ra nói với Dương Thiên Chân:
“Tôi có.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì cắn lấy một miếng.
Nói ra cô có tận mấy ngàn cái bánh bao, ông chủ cũng không bớt xén nguyên vật liệu, mỗi cái ước chừng lượng giống nhau.
Nếu cô còn có thể trở về mà nói, cô chắc chắn sẽ đến quán đó thêm mấy lần, chỉ đáng tiếc, không có cơ hội.
Dương Thiên Chân thấy cô thực sự có, cũng chỉ có thể nhút nhát sợ sệt lấy về.