“Thiên Chân, nếu cô ấy không ăn thì cho tôi ăn đi.” Vương Hiểu Linh không sợ mất mặt trước mặt mọi người, đau khổ cầu xin.
Dù sao chuyện đói bụng vô cùng khó chịu.
Nếu Vương Hiểu Linh đã nói tới mức độ này, hơn nữa bánh bao cũng ném tới ném lui nhiều lần Dương Thiên Chân cũng không ăn nổi, lãng phí cũng là lãng phí, nên dứt khoát cho Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh nhận lấy bánh bao nói cảm ơn với cô ta, sau đó không ăn, cất đi cẩn thận, tiếp tục gặm nửa cái bánh bột ngô trong tay mình.
Mấy thanh niên trí thức nam khác nhìn thấy chỉ có hâm mộ ghen tị hận, dù sao bọn họ không thể vứt bỏ mặt mũi xin đồ ăn của phụ nữ.
Phải biết rằng mấy bọn họ xuống nông thôn không phải vì tư tưởng giác ngộ cao, mà trong nhà thật sự không nuôi nổi.
Những lời như đứa nhóc choai choai ăn chết người già cũng không phải là nói suông, hơn nữa nhà bình thường có tận mấy đứa bé.
Bọn họ chỉ muốn đến nông thôn tìm đường sống, bởi vì năm đầu tiên thanh niên trí thức xuống nông thôn, quốc gia sẽ trợ cấp 17.5 cân lương thực mỗi tháng cho mỗi người, đến lúc đó ăn tiết kiệm cũng có thể sống được.
Nhưng trong đám bọn họ vẫn có người đánh chủ ý khác, Vương Nghĩa Vĩ liếc mắt nhìn Lục Hướng Noãn đang ăn bánh bao, không hề nghĩ ngợi từ bỏ, quá xấu anh ta không hạ miệng được.
Cuối cùng anh ta nhắm vào Dương Thiên Chân, bắt đầu lôi kéo làm quen với Dương Thiên Chân.
Nhưng mà Dương Thiên Chân còn ngốc bạch ngọt anh ta hỏi gì, cô ta sẽ nói cái đó, hai người vừa nói vừa cười, chưa tới hai phút đã khai sạch.
Ngay cả Lư Bổn Hoa và Giả Yếu Quốc ở bên cạnh nghe đến động lòng, cũng gia nhập vào.
Mà Lục Hướng Noãn thấy cảnh này cũng chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Cô ăn bánh bao trong tay, sau đó uống mấy ngụm nước rồi trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Dương Thiên Chân rõ ràng là ngốc bạch ngọt, đến lúc đó bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Không biết cha mẹ cô ta nghĩ gì, đóa hoa trong nhà kính này không để ở thành phố nuôi dưỡng, vậy mà đặt ở nông thôn.
Nhưng Lục Hướng Noãn không nhắc nhở cô ta, bởi vì cô không phải cha mẹ cô ta, không có nghĩa vụ này.
Hơn nữa con đường tương lai còn dài, đến lúc đó xuống nông thôn càng có đống chuyện, cô không muốn rảnh rỗi tìm việc cho mình.
Cho nên cô không muốn kết bạn, đợi tới nông thôn Lục Hướng Noãn sẽ càng phân rõ khoảng cách với cô ta.
Ngay khi Lục Hướng Noãn ngồi eo đã sắp gãy, cuối cùng xe lửa cũng chậm rãi đi về phía Đông Bắc.
Cô lén nhìn thoáng qua đồng hồ trong không gian, phát hiện còn 2 tiếng nữa là tới trạm, vì thế cô nhân lúc còn sớm sắp xếp lại đồ đạc, sau đó ngồi trên xe xuyên qua thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ngồi xe lửa mấy ngày, Lục Hướng Noãn cảm thấy biểu hiện của mình đã rõ ràng, cô không muốn làm bạn với Dương Thiên Chân.
Nhưng mà người này giống như tiểu cường đánh mãi không chết, vẫn luôn quấn lấy cô.
Cô thật sự không nhịn nổi nữa, bị cô ta quấn quá phiền, trực tiếp nói rõ với cô ta trước mặt mọi người.
Hiệu quả ấy à, đương nhiên rất rõ ràng, chính là Dương Thiên Chân nghe cô nói như vậy trực tiếp khóc ra, hơn nữa sau đó tai của Lục Hướng Noãn hoàn toàn thanh tĩnh.
Sớm biết hiệu quả rõ ràng như vậy, cô đã sớm làm như thế.
…
Thiên Chân Thiên Chân, đúng là ngây thơ giống y như tên cô ta, không phân rõ thị phi, lòng người phức tạp cũng không biết, bị người khác hoa ngôn xảo ngữ mấy câu là dỗ đến không phân rõ nam bắc.
Không phải là mấy năm trước cô cũng như thế ư?
Gia đình tạo thành cho cô tình cảnh khuyết thiếu tình yêu, tên cặn bã lại đúng lúc xuất hiện vào thời điểm đó, cô khát vọng yên ổn khát vọng gia đình dễ dàng tin lời ma quỷ hết bài này tới bài khác của anh ta.
Cũng may cô tỉnh ngộ sớm, dựa núi núi đổ, dựa heo heo chạy, nhân sinh trên đời chỉ có bản thân mới là đáng tin cậy nhất, cô phải làm nữ chính làm chủ sinh mệnh mình.
Cho dù là chuyện gì, đừng mơ dùng đạo đức đè ép cô, từ trước tới nay Lục Hướng Noãn cô sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Trong khoảng thời gian Lục Hướng Noãn ngồi trên xe lửa cũng không bạc đãi mình, rảnh rỗi sẽ tìm nơi tránh trong không gian ăn đồ ngon, nghỉ ngơi đủ lại đi ra.
Cho nên lộ trình năm ngày bốn đêm cũng không gian nan lắm đối với cô, hơn nữa mấy ngày gần đây đều uống nước linh tuyền trong không gian, cơ thể của cô đã dần khôi phục lại, nhưng không rõ ràng lắm.
Lục Hướng Noãn đoán lại thêm nửa tháng, cô có thể khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.