Ngay khi cô đang suy tư, xe lửa đã tới Giang Thị.
Cô lấy mắt kính đã sớm mua ở Bắc Kinh trong không gian ra đeo vào, bọn họ đi gần hết cô mới xách theo đồ của mình chậm rãi xuống xe.
Dương Thiên Chân nhìn thấy Lục Hướng Noãn xách hành lý từ trên xe lửa xuống có chút cố sức, muốn đi tới giúp cô nhưng bị Giả Yếu Quốc ngăn cản.
“Dương Thiên Chân, vừa rồi cô ta đã đối xử với cô như vậy, cô đâu cần mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Người ta đã vênh váo như thế, không hiếm lạ chúng ta giúp đỡ.” Lư Bổn Hoa cũng ở bên cạnh mỉa mai, chính là nhìn cô không vừa mắt, điển hình của người xấu thích tác quái.
Đồng thời cũng muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Dương Thiên Chân, dù sao ở trên xe lửa Dương Thiên Chân bị cô làm cho tức tới mức khóc nhiều lần, anh ta đang xả giận thay cô ta.
“Nhưng mà…” Dương Thiên Chân cắn môi nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà, Dương Thiên Chân, chúng ta đi nhanh lên, bên ngoài còn có người đón chúng ta đấy.” Giả Yếu Quốc cõng hành lý, sau đó trên tay còn xách đồ của Dương Thiên Chân, đi đầu đi về phía cổng ra.
Mấy người đàn ông khác ở phía sau cũng không nhịn được thúc giục Dương Thiên Chân, Dương Thiên Chân áy náy nhìn Lục Hướng Noãn một cái, sau đó hai tay trống trơn đi theo sau bọn họ.
Lục Hướng Noãn lười bố thí một ánh mắt cho bọn họ, đấu võ mồm với loại người này, chỉ biết vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của mình.
Còn cả Dương Thiên Chân kia nữa, đồ của mình đều là được người khác xách giúp, còn muốn giúp cô, điển hình của đồ ngốc không tự nhận rõ bản thân.
Nhưng mấy thứ cô xách thật sự rất nặng, đặc biệt là mấy ngày nay uống nhiều nước linh tuyền trong không gian, cô có thể cảm nhận được sức lực của cô càng ngày càng yếu.
Hiện giờ cô không thể không hoài nghi, linh tuyền này là ông trời thấy cô sống quá thoải mái, dùng để chỉnh cô, linh tuyền hi sinh sức lực của bản thân chỉ khiến mình trở nên đẹp hơn thì có tác dụng quái gì.
Nếu ở hiện đại còn đỡ, trở nên xinh đẹp cô có thể đánh bại thiên hạ không có đối thủ.
Nhưng ở thời buổi này xinh đẹp có tác dụng quái gì, đặc biệt là ở nông thôn chim không thèm ẻ, cô không bị đám người đó cởi giày trên chân ra, ở sau lưng đuổi theo cô mắng cô là hồ ly tinh câu dẫn đàn ông đã không tệ.
Nhưng hiện giờ phải chấp nhận số mệnh, dù sao vốn dùng nó để đánh yểm trợ, cho nên Lục Hướng Noãn ba bước một kéo, năm bước một túm mới di chuyển được hành lý đi, chỉ như vậy thôi cô đã mệt đến mức thở hổn hển không nói nên lời.
Sớm biết thế mấy ngày ở trên xe lửa đã không uống nhiều nước linh tuyền, làm hại cô vốn không có nhiều sức lực, lúc này càng yếu hơn.
Đang lúc cô kéo hành lý đi với tốc độ rùa bò, cô bị người ta chặn đường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là Vương Hiểu Linh từ Bắc Kinh tới làm thanh niên trí thức.
Lục Hướng Noãn cau mày, có chút khó hiểu nhìn cô ấy, còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, Vương Hiểu Linh đã đoạt mở miệng trước.
“Tôi cõng giúp cô qua đó, cô cho tôi một cái bánh bao là được.” Ở trên xe lửa Vương Hiểu Linh vẫn luôn quan sát Lục Hướng Noãn, phát hiện cô thường ăn bánh bao trắng, có thể đoán được điều kiện gia đình của cô tốt hơn mình nhiều.
Cho nên vừa rồi cô ấy mới chịu đựng không đi theo đám Dương Thiên Chân, chính là đợi cô.
Đống bột ngô cô ấy mang tới còn có bánh bao cô ấy da mặt dày xin Dương Thiên Chân cũng bị cô ấy ăn hết.
Nếu lại không nghĩ biện pháp, vậy thì cô ấy chỉ có thể nhịn đói, dù sao từ Giang Thị tới nông thôn vẫn còn một khoảng cách dài.
Sức lực của Lục Hướng Noãn nhỏ, hơn nữa cô đắc tội đám đàn ông kia, đương nhiên không ai chịu giúp cô.
Nếu dựa vào bản thân cô kéo từng chút ra ngoài, vậy thì không biết phải kéo tới ngày tháng năm nào, cho nên Vương Hiểu Linh đang đánh cược, đánh cược cô cần mình giúp đỡ.
Hiện giờ Vương Hiểu Linh không từ bỏ bất cứ cơ hội nào khiến mình sống sót.
Chỉ khi sống sót, mới có hi vọng.
“Cô chắc chắn không?” Lục Hướng Noãn nhìn cô ấy với vẻ nghiền ngẫm, không biết vì sao từ trong ánh mắt cô ấy, dù ít dù nhiều cũng có thể nhìn ra được bóng dáng mình lúc trước.
Vương Hiểu Linh gật đầu.