Ở nhà cô ta thường xuyên làm như vậy, lần nào cha mẹ cô ta cũng không chịu nổi đồng ý điều kiện của cô ta, hơn nữa thử trăm lần đều thành công, lần nào cũng có tác dụng.
Lục Hướng Noãn trực tiếp nổi đầy da gà, lạnh giọng quát lớn: “Buông ra.”
Con người cô ghét nhất là người khác chạm vào mình, đợi đến phòng lại phải thay quần áo.
Dương Thiên Chân bị cô rống như vậy trực tiếp sợ tới mức ợ một cái, nhìn gương mặt ít khi nói cười của cô buông lỏng tay ra theo bản năng.
Dáng vẻ đáng thương đó quả thực là ai nhìn cũng đau lòng, đám Lư Bổn Hoa chỉ có thể an ủi Dương Thiên Chân, đồng thời không quên dùng đôi mắt lên án hành động máu lạnh của cô.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn hoàn toàn không thèm để ý, giống y như đang xem vai hề nhảy nhót, rảnh rỗi thì nhảy mấy cái.
Chuẩn bị xong Lục Hướng Noãn cầm chìa khóa phòng, còn không quên trả lại thư giới thiệu cho Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh cẩn thận cất vào trong túi, sau đó nhìn Lục Hướng Noãn với ánh mắt chờ mong.
Ánh mắt này không khiến Lục Hướng Noãn cảm thấy khó chịu, đồng thời cô cũng đoán được cô ấy muốn nói gì.
Nhìn cầu thang nhà khách một lát, Lục Hướng Noãn quyết định chuyện hành lý nên giao cho cô ấy, cho nên nói ra điều kiện của mình:
“Hôm nay và ngày mai cộng lại, một cái bánh bột ngô.”
“Được.” Một cái cũng là kiếm được, Vương Hiểu Linh đồng ý xong thì xách theo hành lý của Lục Hướng Noãn đi lên lầu.
Thanh niên trí thức khác nghe được đều khinh thường loại hành động này của Vương Hiểu Linh, không khác gì ăn xin, chỉ là một chiếc bánh bột ngô cũng khiến cô ấy tung ta tung tăng như vậy.
Còn có Lục Hướng Noãn này nữa, Chu Bái Bì* điển hình, khi mọi người nhìn về phía Lục Hướng Noãn trong ánh mắt tràn ngập khinh thường và chỉ trích.
*周扒皮: “Chu Bái Bì” là “địa chủ ác bá” dưới ngòi bút của nhà văn Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “gà gáy nửa đêm”, là nhân vật phản diện nổi tiếng, tên thật là Chu Xuân Phú.
Người làm công tác văn hóa Lục Hướng Noãn mắng thầm một câu ngu ngốc trong lòng, sau đó đi qua, cô cần nhanh chóng trở về đi ngủ.
Khi đi ngang qua Lư Bổn Hoa, Lục Hướng Noãn không để lộ dấu vết lấy gậy điện thần khí bảo mệnh của cô ra, ở chỗ người khác không thấy được nhắm ngay đùi anh ta không lưu tình ấn lên.
Lư Bổn Hoa lập tức toàn thân run rẩy nằm trên đất, miệng lệch mắt xếch một bên run rẩy, khiến mọi người vô cùng sợ hãi nhanh chóng cách xa anh ta, sợ mình bị lây bệnh cũng biến thành như thế.
“Anh ấy sao vậy?” Dương Thiên Chân hơi sợ hãi dùng tay chỉ Lư Bổn Hoa nằm trên đất, hiện giờ anh ta như vậy trông thật đáng sợ.
“Tôi không biết, vừa rồi còn rất tốt đột nhiên lại biến thành như vậy, đúng là quá đáng sợ.” Mọi người không dám tiến lên, chỉ có thể bó tay không có biện pháp nhìn anh ta.
Nhân viên công tác cũn bị cảnh này dọa sợ ngây người, nhanh chóng kêu to bảo người đi tìm bác sĩ tới cứu người.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng đứng ra nói cô có biện pháp.
“Cô có biện pháp ư?” Mọi người đều nhìn cô với vẻ hoài nghi, có chút không tin lời cô nói.
“Anh ta đang bị động kinh, nếu không kịp thời chữa trị thì mạng sẽ không còn.”
“Động kinh, hình như tôi từng nghe nói tới, để tôi nghĩ xem… Tôi nhớ ra rồi, khi tôi và mẹ tôi đến nhà ngoại tôi, hình như Nhị Cẩu Tử thôn bọn họ mắc bệnh này… Gọi là gì ấy nhỉ…”
“Động kinh.” Lục Hướng Noãn thấy cô ấy không nói ra được, nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.
“Đúng rồi đúng rồi, chính là động kinh, chẳng qua Nhị Cẩu Tử không chữa khỏi, người vợ mới cưới cũng phải thủ tiết.” Nhân viên công tác nói tới chuyện này, thì thở dài một hơi.
Mẹ cô ấy từng nói, con người Nhị Cẩu Tử không tệ lắm, bình thường nhà ai có việc gì anh ta đều tới giúp đỡ, vất vả lắm mới tích cóp đủ tiền cưới vợ trước khi 40 tuổi, cưới được vợ làm ấm giường cho vợ con, cuối cùng người không còn.
Chuyện này đúng là người tốt không sống lâu.
Mọi người nghe thấy thế càng thêm sợ hãi, tuy nhìn nhau không vừa mắt lắm, nhưng không có ý nghĩ mặc kệ đối phương chết đi.
Dù sao một người trẻ tuổi như thế mất đi, sẽ khiến người ta khó chịu cỡ nào.
“Cô có biện pháp ư? Cô chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh ta không?” Lưu Sướng Văn vội vàng hỏi.
“80%.” Lục Hướng Noãn nỗ lực khiến mình nghiêm túc một chút, nghĩ thầm đây đâu phải mắc bệnh động kinh, rõ ràng là cô dùng gậy điện làm ra như vậy.
Nhưng mà cô sẽ không nói cho bọn họ biết, nếu không lát nữa trình diễn trò hay kiểu gì?
Cô phải trị anh ta một trận, ai bảo anh ta cứ thích gây sự với mình.
“Vậy thì còn 20% chưa chắc chắn lắm, nếu cô trị cho anh ta chết thì sao.”