“Vậy thôi, tôi đi đây.” Lục Hướng Noãn nói xong thì định lên lầu, bày ra dáng vẻ bà đây không quan tâm nữa.
“Cô gái, tôi tin cô, cô mau cứu anh ta đi.” Thấy người sắp không được, nhân viên công tác bắt đầu sốt ruột, nhanh chóng lên lầu ngăn cản cô.
Những người khác cũng nhanh chóng cầu xin Lục Hướng Noãn cứu Lư Bổn Hoa.
“Vậy được rồi, phương pháp chỉ có một, đó chính là…”
Lục Hướng Noãn không nói hết câu cố ý ra vẻ thần bí, treo tò mò của bọn họ.
Không phải hoài nghi y thuật của cô không được sao, vậy khiến bọn họ đợi đi.
“Cô gái, cô mau nói đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.” Nhân viên công tác trong nhà khách huyện thành đều sốt ruột đến mức dậm chân.
Thanh niên trí thức khác cũng vậy, đ vô cùng đáng thương nhìn Lục Hướng Noãn, nếu cô thực sự có biện pháp cứu được người, cũng coi như là chuyện tốt.
“Lục Hướng Noãn, mọi người đều đang đợi cô đấy, cô mau cứu Lư Bổn Hoa đi, người ta sắp chết rồi kìa.” Dương Thiên Chân có ấn tượng không tệ đối với Lư Bổn Hoa, cho nên cũng cầu xin cô cứu người.
“Biện pháp chữa bệnh này hơi thiếu đạo đức, không biết Lư Bổn Hoa có tiếp nhận nổi không.” Nếu anh ta không quản được miệng mình, vậy cô người lớn hào phóng giúp anh ta một chút.
Ai bảo cô là tiểu tiên nữ xinh đẹp tốt bụng chứ.
“Đừng nói là chuyện thiếu đạo đức, chỉ cần có thể cứu người là được.” Chuyện này như lửa sắp thiêu tới mông, đâu còn lo chuyện khác, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Thanh niên trí thức khác cũng vậy, điên cuồng gật đầu.
Thấy bọn họ sốt ruột như thế, Lục Hướng Noãn đại phát từ bi nói biện pháp cứu người cho bọn họ nghe:
“Dùng nước tiểu đồng tử rót vào miệng anh ta là được, càng nhiều càng tốt.”
Thực ra cô vốn muốn nói chiêu tổn hại hơn, đó chính là vật bài tiết trong đại tràng con người, nói thô tục hơn là phân.
Nhưng mà hình ảnh đút người ta ăn phân trước mặt cô ngay cả cô cũng không tiếp nhận được, nghĩ tới hình ảnh buồn nôn ghê tởm này đủ khiến mình ghê tởm muốn chết, cho nên cô mới bằng lòng dùng nước tiểu trừng phạt anh ta.
Đừng nói là cô tàn nhẫn, là anh ta trêu chọc cô trước, hi vọng lần này anh ta có thể nhớ lâu, nếu không đừng trách lần sau cô không khách sáo.
Những người ở đây nghe được đều ngây ngẩn cả người, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng yên tĩnh lại, nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ không dám tin.
Loại chuyện rót nước tiểu có thể chữa bệnh cho người ta này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được, quả thực là chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả nhân viên công tác vừa rồi còn bảo Lục Hướng Noãn nhanh cứu người cũng trợn tròn mắt, ấp úng một lúc lâu không nói nên lời.
Biện pháp chữa bệnh này quá tổn hại một chút.
Lục Hướng Noãn cũng mặc kệ bọn họ, dù sao biện pháp cứu người này đã nói cho bọn họ, tiếp nhận hay không là chuyện của bọn họ.
Nhưng mà Lư Bổn Hoa nằm trên đất sắp khôi phục lại, vì sợ kế hoạch của mình thất bại Lục Hướng Noãn xuống khỏi cầu thang, nương theo kiểm tra cơ thể anh ta lại móc gậy điện ra, ấn mạnh lên người anh ta.
Một cái không đủ vậy hai cái, ba cái, mãi đến khi mắt anh ta trợn ngược như mắt cá chết, lúc này Lục Hướng Noãn mới giơ cao đánh khẽ dừng lại.
Lư Bổn Hoa vốn dĩ sắp khôi phục, có thể bò dậy lúc này còn không được hơn trước, cả người run lẩy bẩy sùi bọt mép.
Lục Hướng Noãn không để lộ dấu vết cất gậy điện vào không gian, làm bộ làm tịch tiến lên kiểm tra tròng mắt anh ta, sau đó mới đứng dậy.
Nhìn mọi người còn đang do dự, Lục Hướng Noãn lại cho liều thuốc mạnh: “Nếu mọi người còn tiếp tục do dự, vậy thì trực tiếp nhặt xác anh ta đi.”
Mọi người nghe Lục Hướng Noãn nói, liếc mắt nhìn Lư Bổn Hoa run lẩy bẩy trên đất một cái, cuối cùng vẫn là nhân viên công tác vỗ đùi, nói giọng hào sảng đặc biệt của cô gái Đông Bắc:
“Cứu người.”
Dương Thiên Chân nghe thấy thế trực tiếp trợn tròn mắt, mở to đôi mắt hạnh nhìn nhân viên công tác mới nói chuyện:
“Như vậy có phải quá ghê tởm hay không.”
Vừa mới dứt lời, cô ta lập tức cảm thấy buồn nôn dâng lên che miệng nôn ở một bên, nhưng nôn mãi không nôn ra được gì.
Chuyện này khiến Vương Nghĩa Vĩ và Giả Yếu Quốc đau lòng muốn chết, nhưng bọn họ không làm được gì, chỉ có thể mở miệng an ủi cô ta.
“Ghê tởm tới mấy cũng không quan trọng bằng mất mạng, cứ quyết định như vậy đi.” Nhân viên công tác nhìn Dương Thiên Chân đứng sang một bên nôn khan, không biết vì sao trong lòng không thích nổi.