Hoắc Đại Khánh hung dữ nói hai câu khiến cô ta khóc to, lúc này cô ta mới không tình nguyện đứng dậy tiếp tục đi.
Đi khoảng một tiếng khi Lục Hướng Noãn đã có chút không chịu nổi, Dương Thiên Chân không chê bẩn đặt mông ngồi dưới đất, lần này cho dù Hoắc Đại Khánh nói thế nào cũng không có tác dụng, cô ta không đi nữa.
Chỗ này rừng núi hoang vắng, Hoắc Đại Khánh sợ xảy ra chuyện gì không dám ném cô ta ở đây, ngẩng đầu nhìn mấy thanh niên trí thức khác đã mệt đến mức thở hổn hển.
Đặc biệt là cô nhóc mập kia, cảm thấy như chỉ còn thừa một hơi.
Nhìn tới đây trái tim ông ấy mềm hơn, hôm nay vất vả cho nó vậy, đợi về thôn sẽ cho nó ăn cỏ nhiều hơn.
Cho nên Hoắc Đại Khánh thét to bọn họ lên xe, nhân lúc ông ấy chưa thay đổi chủ ý.
Dương Thiên Chân nghe thấy thế đột nhiên ngẩng đầu, không rảnh lo bẩn không nói hai lời lên xe bò, tìm chỗ ngồi xuống.
Những người khác cũng vậy, đều nhanh chân lên xe bò.
Có lẽ con bò kia không chịu nổi gánh nặng, mắt thường có thể thấy rõ nó trông rất mệt.
Tuy Hoắc Đại Khánh đau lòng nhưng hiện giờ không có biện pháp, thúc giục con trai nhanh đánh xe.
Về nhà sớm một chút, trâu cũng có thể đỡ chịu tội.
Lục Hướng Noãn không nghĩ tới hôm nay sẽ nhờ phúc của Dương Thiên Chân mà khiến hai chân của cô được giải phóng, cho nên hiếm khi nhìn cô ta thấy hơi thuận mắt.
Kết quả khi thấy cô ta hung dữ trừng mình, lập tức ném chút thuận mắt vừa rồi lên chín tầng mây.
Nhưng mà ngồi trên xe bò cũng không chịu nổi, trên đường gồ ghề lồi lõm, Lục Hướng Noãn sắp bị lắc lư đến nôn ra, nhưng mà cô cố nén.
Dù sao nếu chỉ có như vậy mà cô không chịu nổi, vậy mười năm kế tiếp sẽ càng có lúc khiến cô điên lên.
Những người khác cũng cố nén, đặc biệt là Vương Hiểu Linh, môi đã trở nên trắng bệch nhưng nắm chặt tay không để phát ra một tiếng.
Chỉ có Dương Thiên Chân là ầm ĩ, nhưng không ai nghe cô ta.
Thậm chí không biết Hoắc Đại Khánh lấy đâu ra ít bông chia cho bọn họ, mọi người vội vàng nhận lấy bịt kín lỗ tai.
Thế giới xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không để bọn họ luôn ngồi trên xe bò, thường để bọn họ đi một thời gian lại ngồi, cho bò thở một chút, mọi người đều có thể tiếp nhận.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tới đại đội Hồng Kỳ, chẳng qua còn chưa vào thôn, Dương Thiên Chân nhìn thấy căn nhà thấp bé tồi tàn lại khóc.
Sao lại có nơi nghèo như vậy, nghĩ tới sau này mình phải ở đây, cô ta lập tức không chịu nổi.
Thanh niên trí thức khác ngoại trừ Lục Hướng Noãn, trong lúc nhất thời cũng có chút không thể tiếp nhận hoàn cảnh này, nhưng mà không quỷ khóc sói gào như Dương Thiên Chân, cùng lắm là sắc mặt khó coi một chút.
Bọn họ biết khóc cũng vô dụng, không thể thay đổi được mọi thứ, từ lúc bọn họ đăng ký làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, bọn họ đã là người của đại đội Hồng Kỳ.
Muốn trở về thành phố không biết phải đợi tới khi nào, dù sao hộ khẩu cũng không chuyển được.
Nếu như vậy còn không bằng sớm thích ứng với nơi này, nhưng Vương Hiểu Linh lại nghĩ dựa theo hoàn cảnh hiện giờ, cô ấy còn có thể kiếm thêm mấy cái bánh bột ngô từ chỗ Lục Hướng Noãn.
Cô ấy thèm màn thầu trong lòng Lục Hướng Noãn, nhưng cô ấy biết Lục Hướng Noãn rất thích soi mói, muốn lấy được màn thầu từ trong tay cô không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng tóm lại vẫn phải thử một chút, không vứt bỏ không buông tay là tôn chỉ trong nhân sinh của cô ấy.
Hoắc Đại Khánh bảo con trai đánh xe bò đến khu thanh niên trí thức, kết quả mới vào thôn, xe bò của bọn họ lập tức bị người trong thôn vây quanh.
“Đại đội trưởng, sao ông dẫn theo nhiều thanh niên trí thức về như vậy?” Nói chuyện là Tam Ma Tử muốn phụ nữ muốn đến điên nhưng hơn 30 tuổi vẫn còn độc thân.
Mỗi ngày muốn, hàng đêm muốn, lúc nào cũng muốn tìm người phụ nữ làm ấm chăn cho mình, kết quả không có người phụ nữ nào coi trọng anh ta.
Anh ta nhìn thoáng qua xe bò, phát hiện trong năm thanh niên trí thức có ba thanh niên trí thức nữ, một người quá béo, có lẽ ngủ xoay người còn có thể đè chết anh ta, một người khác thì quá đen, có lẽ buổi tối tắt đèn cũng không tìm thấy được cô.
Còn có một người trông mặt cũng xinh xắn, nhưng mà gầy như da bọc xương, mông cũng bẹp lép, vừa nhìn là biết không phải mệnh sinh được con trai, loại này cưới về cũng không có tác dụng gì, chỉ biết lãng phí lương thực.
Tóm lại anh ta rất không hài lòng đối với đám thanh niên trí thức mới lần này, đại đội trưởng đúng là không biết chọn người, đợi lần sau có thanh niên trí thức tới đội bọn họ, anh ta nói gì cũng phải đi theo.