“Tổ chức sắp xếp, tôi có thể có biện pháp gì. Tam Ma Tử, cậu thành thật một chút cho tôi, đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cậu nghĩ gì.” Hoắc Đại Khánh mở miệng nói một tràng giáo dục, mấy ý nghĩ xấu xa trong đầu anh ta, ông ấy đã sớm biết rõ.
Nếu chăm chỉ một chút, chịu làm một chút không thể cưới được vợ sao, đây là bản thân tự tìm, không thể trách được người khác.
Người trong thôn cũng biết Tam Ma Tử có đức hạnh gì, nghe đại đội trưởng nói như vậy thì cười ha ha.
“Tôi có thể có ý nghĩ gì chứ.” Tam Ma Tử thấy bị người ta chọc trúng tâm sự, vịt chết còn cứng mỏ biện giải cho mình.
“Tốt nhất là cậu đừng nên có ý nghĩ gì, nếu không tôi cầm dao chém thứ đó của cậu.”
Những người phân tới khu thanh niên trí thức bọn họ không thể gặp sơ suất gì, nếu không ngay cả ông ấy cũng sẽ bị xử phạt, cho nên Hoắc Đại Khánh cảnh cáo anh ta trước.
Tam Ma Tử nghe đại đội trưởng nói như vậy, cảm thấy dưới háng chợt lạnh, nhanh chóng lắc đầu bày tỏ mình không có ý nghĩ gì, sợ chậm một bước thứ đó của anh ta bị ông ấy chém mất.
Khó mà làm được, anh ta sống đến lớn như vậy, còn chưa từng ngủ với phụ nữ, nếu thứ kia không còn, vậy không phải anh ta thiệt lớn ư.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh ta một cái sau đó nhanh chóng rời mắt, cúi đầu không nói câu nào.
“Tam Ma Tử, sao cậu nhát gan như vậy chứ.” Mọi người nhìn thấy anh ta nhát gan như vậy, trực tiếp cười ha ha.”
“Anh không nhát gan, anh để đại đội trưởng chém cái kia đi.” Tam Ma Tử sợ chính là đại đội trưởng, nhưng không sợ đám người này, cho nên mỉa mai lại cũng không khách sáo.
“Xì, chúng tôi không giống cậu không có vợ.”
…
Dương Thiên Chân bị những lời này của bọn họ dọa sợ tới mức khóc ra, tuy không nghe hiểu bọn họ có ý gì, nhưng trực giác nói cho cô ta biết đó không phải là những lời hay, run lẩy bẩy cúi thấp đầu.
Mà Vương Hiểu Linh không ngốc giống như Dương Thiên Chân, khi bọn họ nói mấy câu cô ấy đã hiểu, nhưng cô ấy không lo lắng.
Bởi vì với tư sắc của cô ấy tuyệt đối an toàn, cô ấy tràn ngập tin tưởng tướng mạo của mình, đừng nói là đàn ông chướng mắt gương mặt cô ấy, bản thân cô ấy cũng không nhìn được.
Đen giống y như phân lừa, không biết vì sao cha mẹ cô ấy không đen, sao lại sinh ra cô ấy đen như vậy.
Vương Hiểu Linh thực sự nghĩ mãi không ra, nhưng cô ấy chắc chắn mình là con gái ruột của cha mẹ, ít nhất là trên huyết thống.
Hoắc Đại Khánh lười nghe bọn họ nói chuyện, ông ấy còn vội đưa đám thanh niên trí thức này đến khu thanh niên trí thức.
Ông ấy bảo các thôn dân đi qua một bên, khi thấy được khoảng đất trống thì bảo con trai nhanh đánh xe bò đi.
Cuối cùng là dẫn đám thanh niên trí thức trở về, Hoắc Đại Khánh bảo con trai khiêng hành lý của đám thanh niên trí thức xuống, nói một ít tình hình với bọn họ xong thì rời đi.
Đi được nửa lại nhớ tới chưa nói chuyện đồ ăn với bọn họ, lại vô cùng lo lắng chạy trở về.
“Lương thực một tháng của mọi người là 17.5 cân, mọi người một lần nhận lương thực mấy tháng năm nay, hay là thế nào?”
“Cháu lấy hết.” Lục Hướng Noãn thấy những người khác không nói lời nào, tự mình lên tiếng trước.
Cô còn chưa vào nhà xem, nhưng hoàn cảnh ở đại viện thanh niên trí thức này khiến cô không thích nổi.
Nơi rách nát tồi tàn như vậy có tổng cộng ba gian phòng, có lẽ một gian là phòng bếp, hai gian khác là chỗ ở của thanh niên trí thức, thanh niên trí thức nam ở một gian, thanh niên trí thức ở một gian.
Nhìn quần áo phơi nắng trong sân, có lẽ khu thanh niên trí thức này còn có người ở.
Đến lúc đó thêm 5 bọn họ, càng không có không gian riêng tư đáng nói.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn không thích ngủ với người khác, nhưng khi nào dọn ra ngoài cũng là vấn đề, khiến cô phải suy nghĩ cẩn thận một lát.
“Vậy cháu cũng vậy.” Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn nói như vậy, cô ấy cũng nhanh chóng nói với đại đội trưởng như vậy.
Trong lòng cũng tính toán trên dưới 50 cân lương thực, mình ăn kiểu gì mới có thể chống đỡ qua tết.
Những người khác cũng lựa chọn nhận lương thực một lần, nhưng vậy hợp ý Hoắc Đại Khánh, đỡ phải đi qua đi lại.
Dặn dò bọn họ một lát lát nữa sẽ có người đưa lương thực tới, ông ấy lập tức rời đi.