“Không phải chuyện lớn gì, không cần không cần, các cô là thanh niên trí thức mấy ngày hôm trước đại đội trưởng luôn lải nhải mãi là sắp tới đúng không.” Vương Ngọc Hương sảng khoái nói.
“Đúng vậy, chúng tôi mới tới hôm nay.” Vương Hiểu Linh phơi quần áo xong cũng chạy tới.
Dù sao sau này đều phải sớm chiều ở chung, vẫn phải làm quen một chút.
Nhưng mà nhìn mấy thanh niên trí thức này trông có vẻ dễ ở chung, có lẽ cuộc sống sau này sẽ không tệ lắm.
Vương Hiểu Linh nghĩ như vậy, thậm chí còn tràn ngập chờ mong những ngày sau này.
Mà Dương Thiên Chân ngồi bên cạnh hành lý ngủ gật bị tiếng nói chuyện của bọn họ đánh thức, đột nhiên mở mắt ra thì thấy trong sân có mấy người xa lạ.
“Các cô là?” Dương Thiên Chân mới tỉnh ngủ còn có chút ngốc.
“Chúng tôi cũng là thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức, chẳng qua tới sớm hơn các cô một thời gian. Nhưng mà sao cô lại ngủ trong sân, lạnh như vậy.”
“Tôi không xách nổi… Hành lý…” Dương Thiên Chân ngượng ngùng nói.
“Như vậy còn không đơn giản ư, chúng tôi giúp cô.” Vương Ngọc Hương nói xong thì bảo Đàm Phượng Kiều bên cạnh giúp đỡ.
Còn ba thanh niên trí thức nam còn lại cũng chỉ phụ một chút, dù sao bọn họ không thể tiến vào phòng nữ sinh.
Mà Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh đứng một bên, không có ý định giúp đỡ.
Đợi bọn họ lăn qua lăn lại mấy vòng, cuối cùng cũng khiêng được hành lý của Dương Thiên Chân vào.
Thậm chí Vương Ngọc Hương thấy Dương Thiên Chân không biết trải giường chiếu, còn vô cùng tốt bụng trải giúp cô ta, Dương Thiên Chân kích động tới mức liên tục nói cảm kích.
Nhưng mà còn không quên nhìn Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh với ánh mắt khoe khoang, bọn họ không giúp cô ta, thì có người khác giúp cô ta, tức chết bọn họ.
Mà Lục Hướng Noãn chỉ cười mỉa nhìn Vương Ngọc Hương giống y như mẹ già bận tới bận lui, còn Dương Thiên Chân thì giống y như nhị đại gia, đứng ở đó không nhúc nhích.
Tốt bụng không sai, nhưng cũng phải tùy người, gặp phải loại người như Dương Thiên Chân chỉ có thể tính cô ta xui xẻo, cuộc sống kế tiếp cô ta đợi bị dây dưa đi.
Đợi Vương Ngọc Hương trải giường đệm giúp Dương Thiên Chân xong, có lẽ là vì chọc tức Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh, Dương Thiên Chân lấy kẹo sữa thỏ trắng trong túi to của mình ra, nhét vào tay Vương Ngọc Hương và Đàm Phượng Kiều.
Điều kiện trong nhà Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương không tốt lắm, cho dù bọn họ là người thành phố, nhưng thứ như kẹo sữa thỏ trắng vẫn là loại mặt hàng xa xỉ đối với hai bọn họ.
Bọn họ chỉ giúp cô ta làm chút việc, đã tặng bọn họ nhiều như vậy, hai người cảm thấy xấu hổ nhanh chóng trả lại.
Nhưng mà Dương Thiên Chân đâu chịu, cuối cùng hai bên từ chối tới từ chối lui, Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương đỏ mặt nhận lấy kẹo sữa.
Còn Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh lười nhìn Dương Thiên Chân biểu diễn, vén rèm cửa đi ra ngoài hóng gió.
…
Lười nhìn cô ta biểu diễn.
Mà Dương Thiên Chân thấy mục đích của mình không đạt thành, không chọc tức được Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh, oán hận đối với hai bọn họ trong lòng lại tăng thêm một tầng.
Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh mới đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Hoắc Kiến Thiết được Hoắc Đại Khánh bảo mang lương thực tới cho bọn họ.
“Cha tôi nói các cô đã nhận đồ ăn năm nay, mỗi người tổng cộng 70 cân, các cô xem để đâu?”
70 cân lương thực nhìn thì có vẻ nhiều, thực ra phải chống đỡ tới khi ăn tết cũng không dễ dàng, cần phải ăn uống tiết kiệm.
Dù sao thời buổi này đều làm việc thể lực sống, lượng cơm của mỗi người đều rất lớn.
Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh là mới tới, còn chưa hiểu rõ mọi thứ lắm, bảo Hoắc Kiến Thiết đợi ở đây bọn họ đi hỏi thanh niên trí thức cũ.
Hoắc Kiến Thiết cũng không vội, hôm nay ăn màn thầu trắng của Lục Hướng Noãn, đừng nói là mấy phút, cho dù nửa tiếng một tiếng anh ta cũng đợi nổi.
Tuy cuối cùng màn thầu không vào bụng mình, nhưng cũng may đám nhãi ranh trong nhà có thể mỗi người hai miếng.
Kết quả đợi Lục Hướng Noãn vừa định vào phòng, Vương Ngọc Hương nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên vén rèm đi ra, hai bên vừa vặn gặp mặt.
“Lương thực này để ở đâu?”
“Lương thực à, đặt ở phòng bếp là được.” Vương Ngọc Hương vui tươi hớn hở nói.
Vì thế Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh đi thông báo cho Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn, dù sao lương thực đưa tới cũng có phần của hai bọn họ.
Đám người đến đông đủ xong, dưới sự trợ giúp của Hoắc Kiến Thiết đưa khoảng 350 cân lương thực vào phòng xong, anh ta lại đánh xe bò về báo cáo với cha.