Mà mọi người ở khu thanh niên trí thức nhìn thấy núi lương thực xong, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Đương nhiên loại trừ Dương Thiên Chân, cùng với Lục Hướng Noãn không thiếu tiền ra.
Lục Hướng Noãn đi về trước mở túi, phát hiện phần lớn đều là ngô, chỉ có ít lúa mạch và gạo còn có một ít ngũ cốc, đều chưa được gia công.
Đàm Phượng Kiều nhìn thấy nghi hoặc của Lục Hướng Noãn, nhanh chóng giải thích với cô lương thực đưa tới không thể ăn trực tiếp, còn cần kéo tới cửa thôn nghiền, nghiền xong mấy lần mới có thể ăn.
Những người khác nghe thấy thế chỉ hơi cảm thán một tiếng hơi phiền phức, sau đó không nói gì nữa.
“Các cô ăn chung? Hay là tự mình nấu? Kết phương ăn cơm chung sẽ tiện hơn.” Vương Ngọc Hương như nghĩ tới chuyện quan trọng gì đó, nhanh chóng hỏi.
“Ăn cùng đi.” Không đợi những người khác nói chuyện, Dương Thiên Chân mở miệng trước tiên.
Chủ yếu là từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng vào bếp, đừng nói là chưa từng nấu cơm, ngay cả dao mẹ cô ta cũng không cho cô ta chạm vào.
Mà Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn theo bản năng, chỉ thấy cô cũng kết phường ăn, thì nhanh chóng nói.
Hai thanh niên trí thức nam khác càng dễ nói chuyện, nói thẳng nghe theo mọi người.
Vương Ngọc Hương thấy bọn họ đều đồng ý ăn cơm cùng nhau, thì nhanh chóng nói quy củ ở khu thanh niên trí thức cho bọn họ nghe.
Khi làm việc thì một ngày ba bữa cơm, đợi đến khi việc nhà nông nhàn hơn ở nhà làm mèo ngủ đông, vậy thì đổi thành một ngày hai bữa cơm, dù sao đến lúc đó mọi người đều nằm trên giường đất, cũng không cần làm việc thể lực gì, còn có thể tiết kiệm lương thực.
Bọn họ là học theo đại đội.
Còn có chuyện quan trọng nhất chính là mỗi ngày đám thanh niên trí thức nữ thay phiên nấu cơm, mà thanh niên trí thức nam thì lên núi nhặt củi lửa, múc nước thì không cần, khu thanh niên trí thức có giếng.
Lục Hướng Noãn và đám thanh niên trí thức mới nghe được đều không có ý kiến gì, nhưng thật ra Dương Thiên Chân nghe xong thì cau mày không vui:
“Tôi không biết nấu cơm, làm sao bây giờ?”
“Không sao, đợi tới lượt cô tôi dạy cô.” Dù sao trong túi còn có kẹo sữa thỏ trắng của người ta, hơn nữa nấu cơm cũng rất dễ.
“Nhưng mà…” Trong lòng Dương Thiên Chân không muốn học.
“Nhưng mà cái gì, việc nấu cơm rất dễ học, cô nhìn hai lần sẽ biết.” Dù sao hiện giờ bọn họ ăn cơm cũng chỉ có mấy món, chính là bánh bột ngô, cơm bột ngô, dưa muối…
“Vậy được rồi.” Dương Thiên Chân nhút nhát đồng ý, nhưng trong lòng có tính toán của mình.
Nếu không còn chuyện gì, Vương Ngọc Hương sẽ bắt đầu nấu cơm, bởi vì hôm nay tới lượt cô ta.
Sau khi đuổi bọn họ ra khỏi phòng bếp, mới nhớ tới còn chưa biết tên của bọn họ, nên nhanh chóng kéo bọn họ giới thiệu.
Vì thế Lục Hướng Noãn biết năm bọn họ lần lượt là Đàm Phượng Kiều, Vương Ngọc Hương, Võ Thắng Lợi, Lý Kiến Cương, Trần Vân Phong.
Trò chuyện mấy câu Lục Hướng Noãn đã biết hết về bọn họ, nói tóm lại là so với Dương Thiên Chân đều là người bình thường.
Ngoại trừ Vương Ngọc Hương thoạt nhìn có chút thánh mẫu ra.
Lục Hướng Noãn không am hiểu giao tiếp với người khác, lại trò chuyện mấy câu thì về phòng ngủ, hiện giờ mộng tưởng lớn nhất trong cuộc đời cô chính là ăn uống no đủ sau đó nằm yên ngủ.
Mà Vương Hiểu Linh lòng nóng như lửa đốt thăm dò tình hình của đại đội Hồng Kỳ, cho nên lôi kéo Đàm Phượng Kiều hỏi tới hỏi lui.
Đàm Phượng Kiều cũng không chê phiền, vô cùng kiên nhẫn nói cho cô ấy nghe.
Mãi đến khi cô ấy nghe nói trong đội có ngọn núi, sản vật trên núi hơi phong phú một chút, đôi mắt lập tức sáng lên.
Xem ra là mình chó ngáp phải ruồi tìm được nơi ở tốt, như vậy càng khiến cô ấy tin tưởng vững chắc cô ấy có thể sống sót, còn sống rất tốt.
Vì thế lời cảm ơn giống như không cần tiền, nói ra khỏi miệng cô ấy hết lần này tới lần khác.
Cô ấy cảm ơn liên tục như vậy khiến gương mặt Vương Phượng Kiều đỏ bừng, ngượng ngùng lên.
Mà đám thanh niên trí thức nam đã nhanh chóng hòa mình, chỉ thiếu xưng anh gọi em.
Đám Võ Thắng Lợi dẫn Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn nhân lúc còn chưa ăn cơm, đi lên núi nhặt củi.
Vừa vặn làm quen đường.
Chỉ có Dương Thiên Chân không phải chê chỗ này bẩn, thì chính là chê chỗ kia bẩn, quay về phòng nằm như Lục Hướng Noãn.
Đợi Lục Hướng Noãn tỉnh lại lần nữa là bị Vương Hiểu Linh đánh thức.
Cơm đã nấu xong, vì thế Lục Hướng Noãn không dây dưa nữa, trực tiếp đi giày đi ra ngoài.