Thật sự không phải tư tưởng giác ngộ của anh ta không cao, thật sự là mệt đến mức đường đường là nam nhi bảy thước cũng sắp khóc, đến bây giờ bả vai anh ta còn đau, cánh tay cũng không nâng lên nổi.
Sớm biết sẽ là như vậy mà nói, anh ta tình nguyện ở lại Hải Thị đói một bữa no một bữa, sẽ không đầu óc thiếu một sợi dây thần kinh đi đăng ký xuống nông thôn.
“Khi tới anh đã phải chuẩn bị tốt sẽ chịu khổ, lúc này mới là lúc nào, tôi nghe người trong đội nói đợi gặt gấp, mới là khổ chân chính, còn có thể lột một tầng da trên người anh.” Võ Thắng Lợi nuốt miếng bánh bột ngô vào bụng, thản nhiên nói.
Dáng vẻ của Hứa Gia Ấn hiện giờ rất giống anh ta khi mới tới đại đội Hồng Kỳ, vốn tràn ngập tình cảm mãnh liệt muốn dùng kiến thức mình học được xây dựng nông thôn, kết quả mới tới ngày đầu tiên đã đả kích anh ta.
Anh ta ôm đùi đại đội trưởng khóc đến rối tinh rối mù, nhưng mà không có bất cứ tác dụng gì, bởi vì hộ khẩu của anh ta đã chuyển tới đây, muốn về thành phố là chuyện không có khả năng.
Nếu thật sự muốn chạy mà nói, bị bắt được nhốt lại thì không nói, còn hủy bỏ tư cách trở về thành phố sau này, cho nên hiện giờ chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Đàm Phượng Kiều vừa ăn cơm vừa nghe anh ta nói như vậy, cũng gật đầu phối hợp.
Hứa Gia Ấn nghe bọn họ nói như thế, trực tiếp thống khổ kêu rên.
Hiện giờ đã mệt mỏi như vậy, anh ta không dám tưởng tượng đợi tới gặt gấp mà bọn họ nói, sẽ mệt mỏi đến mức nào.
Có lẽ có thể khiến anh ta mệt chết.
Nhưng mà Vương Chí Văn tuy mệt vẫn bình tĩnh hơn nhiều nhẹ giọng mở miệng:
“Bây giờ anh nói gì cũng không có tác dụng, còn không bằng ăn no bụng, chừa chút sức lực buổi chiều làm việc.”
“Đúng thế, nhanh ăn đi.” Võ Thắng Lợi gắp miếng dưa leo ngâm tương vào bát anh ta, sau đó thúc giục.
Mà Hứa Gia Ấn chấp nhận số mệnh cắn miếng dưa leo mặn muốn chết kia, lại ăn một miếng bánh bột ngô.
Mệnh của anh ta hiện giờ, thật sự còn mặn hơn dưa leo này.
Lục Hướng Noãn làm quần chúng ăn dưa nhanh chóng ăn hết cơm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Còn chưa tới nhà vệ sinh đã phải bịt mũi đi vào, quan sát bốn phía không có ai xong, cô nhanh chóng tiến vào không gian.
Cô chỉ có nửa tiếng, vì thế ăn cơm chiên Dương Châu xong, lại ăn thêm mì lạnh, cuối cùng ăn ít trái cây lót dạ.
Sau khi ăn hơi no bụng xong, Lục Hướng Noãn tránh trong không gian quan sát bốn phía nhà vệ sinh không có ai xong, cô mới nhanh chóng ra khỏi không gian.
Làm bộ mới đi vệ sinh xong, kéo quần ra khỏi nhà vệ sinh.
Nằm trên giường nghỉ ngơi mấy phút, đã phải dậy xách cuốc đi làm việc.
Bên kia Hoắc Đại Khánh sốt ruột sắp xếp công việc cho các đội viên xong, nói với kế toán một tiếng rồi vèo một cái không thấy bóng dáng.
Ngày hôm qua đã nói trước với lão Ngưu, cho nên khi ông ấy tới lão Ngưu còn đang ngồi trên xe bò đợi ông ấy.
Sư phụ Ngưu thấy ông ấy ngồi lên thì đánh xe bò, mới đi được mấy bước thì nghe thấy phía sau truyền tới tiếng la:
“Đợi một lát.”
Sư phụ Ngưu nghễnh ngãng không nghe thấy, vẫn là Hoắc Đại Khánh vỗ lưng ông ấy, lúc này ông ấy mới dừng lại.
Hoắc Đại Khánh quay đầu lại nhìn, phát hiện là Dương Thiên Chân, đợi cô ta lên xe bò xong mới thấy rõ quần áo cô ta mặc hôm nay.
Hoắc Đại Khánh thấy rõ xong phản ứng đầu tiên trong đầu chính là:
“Ôi trời ơi, thanh niên trí thức từ thành phố tới đúng là khác biệt, mặc đẹp như vậy, đẹp hơn đồ nhà quê bọn họ nhiều.”
“Lỗ tai ông bị điếc à? Tôi ở phía sau đuổi theo gọi ông lâu như vậy, ông cũng không nghe thấy.” Dương Thiên Chân thở hổn hển nói.
Vừa rồi chạy chậm một đoạn, thật sự mệt chết cô ta.
“Lão Ngưu nghễnh ngãng.” Dương Thiên Chân mở miệng như vậy, lập tức kéo Hoắc Đại Khánh trở về với hiện thực, cố nén tức giận nói.
Thôi, vừa rồi là ông ấy suy nghĩ nhiều, cô ta như vậy không thích hợp làm việc ở nông thôn, mặc đẹp như thế ngồi trên xe bò của bọn họ, đúng là ấm ức cô ta.
“Ồ.” Nghe Hoắc Đại Khánh nói như thế, Dương Thiên Chân hiếm khi thu hồi tính cách tiểu thư của cô ta, câm miệng không nói.
Vì buổi sáng không ăn cơm nên cô ta cảm thấy hơi đói bụng, lúc này cô ta lấy thanh socola trong túi ra ăn.
Vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà dáng vẻ này khiến Hoắc Đại Khánh ngồi bên cạnh nhìn đến nhe răng trợn mắt, nếu không phải ngày hôm qua ông ấy may mắn nếm thử một miếng, bây giờ thật sự tin cô ta.