Thứ này khó coi y như phân chó thì thôi, còn đắng muốn chết, đúng là cho chó ăn chó cũng không ăn.
Người thành phố đúng là giỏi lừa gạt, có tiền thì tích trữ đi, mua mấy đồ linh tinh người không thể ăn được như vậy làm gì.
Hai người ở trên xe cứ bình yên vô sự như vậy ngồi tới huyện thành, vừa mới đến huyện thành Hoắc Đại Khánh đã xuống xe.
Nhưng mà trước khi đi ông ấy còn dặn dò Dương Thiên Chân đừng chạy linh tinh, khám bác sĩ xong thì nhanh chóng trở về đây đợi.
Dù sao cũng là con gái, trong lòng ông ấy vẫn có chút không yên tâm, nếu không phải hôm nay ông ấy đến công xã có việc, ông ấy đã đưa cô ta đi.
Dương Thiên Chân gật đầu vô cùng có lệ.
Mà Hoắc Đại Khánh thấy cô ta nghe trong lòng, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi tới công xã, ông ấy cũng không lề mề, đi thẳng tới văn phòng tìm bí thư của công xã.
Đầu tiên là hỏi han ân cần một lát, tạo dựng quan hệ, lân la làm quen.
Tuy hai bọn họ không quen thuộc lắm, chỉ khi ông ấy tới huyện thành báo cáo công việc mới có thể gặp mặt, bình thường cũng không có giao thoa gì.
Nhưng mà ai bảo da mặt ông ấy dày.
Lúc này Lý Kiến Bình không nhìn ra được gì, vậy thì ông ấy làm bí thư nhiều năm như vậy đúng là uổng phí.
“Có việc gì thì nói thẳng đi, cười hi hi ha ha còn ra thể thống gì.” Lý Kiến Bình đặt chén trong tay xuống, hơi nghiêm túc nói.
Mà Hoắc Đại Khánh nghe ông ấy nói như vậy, lập tức đứng đắn hơn, nhanh chóng lấy phê duyệt xin xây nhà ở đại đội Hồng Kỳ bọn họ ra.
Lý Kiến Bình nhìn ông ấy một cái, sau đó mới vươn tay nhận lấy.
Khi thấy nội dung trên tờ giấy, gương mặt vốn giãn ra lại cau lại.
Nhìn tờ giấy kia, ông ấy không nói lời nào chỉ lắc đầu, bầu không khí lập tức hạ thấp mấy độ.
Mà Hoắc Đại Khánh nhìn tới đây trong lòng thấp thỏm, sợ việc này không thành ông ấy nhanh chóng mở miệng:
“Bí thư, thế nào?”
“Không được.” Rất lâu sau, Lý Kiến Bình cho đáp án.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế thì luống cuống, sao chuyện này có thể không thành, khi ông ấy tới còn cam đoan với cô nhóc kia, chuyện này đảm bảo có thể thành.
Hiện giờ bí thư này nói không được, như vậy không phải vả mặt ông ấy bôm bốp ư?
Quan trọng nhất là chuyện này không thành, vợ ông ấy sẽ không cho ông ấy lên giường đất ngủ.
“Bí thư, người ta là xuống nông thôn tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông, hiện giờ muốn xây nhà ở đại đội chúng ta, chính là chuẩn bị cắm rễ ở đại đội Hồng Kỳ chúng ta, phụng hiến cả đời cho đại đội Hồng Kỳ chúng ta. Loại nhân tài có giác ngộ cao như vậy sao chúng ta không ủng hộ chứ, ông nói xem có đúng không?”
“Đúng vậy, thanh niên trí thức giác ngộ cao, trong lòng tôi rất vui, nhưng mà không có biện pháp, đất nền này tôi không phê chuẩn được.” Lý Kiến Bình bất đắc dĩ nói.
Thực ra là có thể phê, đối với thanh niên nhiệt huyết nguyện phụng hiến nông thôn như vậy, đương nhiên là bọn họ có thể phê.
Nhưng mà hiện giờ mới vào làm, còn chưa có việc để làm, ông ấy chỉ muốn đùa Hoắc Đại Khánh này một chút.
Người phía dưới đều nói Hoắc Đại Khánh là cáo già, hôm nay ông ấy muốn nhìn xem Hoắc Đại Khánh sử dụng biện pháp hồ ly gì.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy ông ấy như vậy thì mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt không hiện gì, nếu như vậy không thể thực hiện được vậy thì ông ấy đổi chiêu khác.
Ông ấy ấp ủ cảm xúc một lát, trên mặt có chút khổ sở nói:
“Bí thư, ông không biết thanh niên trí thức kia khổ thế nào đâu, mẹ ruột còn trẻ tuổi đã chết, cha ruột vội vàng cưới người khác. Có mẹ kế này cuộc sống cũng không tốt hơn bao nhiêu, cha cô ấy bị mẹ kế xúi giục muốn gả cô ấy cho một ông già bằng tuổi tôi, đó không phải là việc làm đê tiện sao, đổi lại là ai cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy chạy ra ngoài được con trai út tham gia quân ngũ của tôi vừa vặn cứu được, nói một câu khó nghe, vì thoát khỏi ổ sói kia mới đăng ký xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nếu không mạng của cô gái kia đã không còn.”
Hoắc Đại Khánh nói một lát, đôi mắt đỏ lên.
“Đến nơi này còn là do con trai út của tôi chọn cho cô bé đó, nghĩ tới đến chỗ chúng tôi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Tiền xây nhà này cũng là tiền trợ cấp con trai út tôi tích cóp mấy tháng mới có, chính là nghĩ ầm ĩ như vậy sau này nhà ở Bắc Kinh sẽ không trở về được, nên dứt khoát xây nhà trong đội chúng tôi, sau này cô bé cũng coi như có nhà của mình.”