“Bởi vì trước khi tôi sinh bệnh đã đẹp như vậy, đây là xinh đẹp trời sinh.” Không phải Lục Hướng Noãn tự luyến, thật sự là dung mạo của nguyên chủ còn đó.
Càng đừng nói còn có nước linh tuyền nghịch thiên trong không gian, trở thành một đại mỹ nhân tuyệt thế cũng không nói chơi.
Vương Hiểu Linh nghe cô nói như vậy thì bị đả kích thở dài một hơi, nhưng mà mấy giây sau, lại dấy lên tinh thần cổ vũ mình.
Xấu một chút thì xấu một chút đi, dù sao cô ấy cũng không nhìn thấy, ghê tởm chỉ có người khác.
Lln nhìn thấy Vương Hiểu Linh như vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhưng nhanh chóng thu hồi.
Nước linh tuyền trong không gian cô sẽ không cho bất cứ người nào dùng, ngoại trừ Hứa Nhạc.
Nhưng mà rất rõ ràng, hiện giờ Hứa Nhạc sống ở một thời không khác rất tốt, anh ta không cần dùng tới.
Đáng tiếc.
“Hai người mới nói gì thế?” Vương Tú Lan vô cùng tò mò.
Vương Hiểu Linh thấy thế nhanh chóng giải thích với bà ấy.
Vương Tú Lan nghe thấy thế, trong ánh mắt nhìn về phía Lục Hướng Noãn còn có chút đồng tình, sau đó cảm khái nói:
“Khỏi bệnh thì tốt, lần sau chú ý một chút ngàn vạn lần đừng để bị loại bệnh này.”
Đúng là đáng thương.
“Dạ.” Lục Hướng Noãn gật đầu phụ họa.
Khi Vương Hiểu Linh đang chuẩn bị nói tiếp, thì thấy một người đội mũ rơm, cầm giấy bút trong tay đi về phía bọn họ.
Cô ấy kéo góc áo của Vương Tú Lan, chỉ tay về bên đó: “Thím, đó có phải là người ghi công điểm không ạ?”
Nhìn dáng vẻ có chút giống, nhưng cô ấy chưa từng gặp, cho nên không dám chắc chắn.
Lục Hướng Noãn nghe thấy âm thanh, đã ngồi dậy.
“Đúng vậy, ông ấy chính là người ghi công điểm, tên Lưu Quốc Cường, các cháu gọi là chú Lưu được rồi.” Vương Tú Lan tập trung nhìn vào, phát hiện đúng là ông ấy tới, nhanh chóng phủi bụi đất trên người.
Thuận tiện không quên giới thiệu cho hai bọn họ.
Đợi Lưu Quốc Cường đi tới, Vương Tú Lan oán trách: “Sao hôm nay tới muộn như vậy, nhanh xem đi, xem xong tôi còn phải về nhà nấu cơm.”
“Bên kia chậm trễ chút.” Lưu Quốc Cường cười, sau đó quay đầu nhìn thấy hai người lạ mặt nói: “Đây là thanh niên trí thức mới tới à?”
“Đúng vậy, ông không biết đâu, hai cô bé này làm giỏi lắm, đợi làm quen tay là có thể so được với tôi ấy chứ.” Vương Tú Lan cố ý khen ngợi hai bọn họ trước mặt ông ấy.
Dù sao ông ấy là người ghi công điểm, bao nhiêu công điểm đều là ông ấy tính.
Là vị hai thanh niên trí thức này cho bà ấy ấn tượng không tệ lắm, bà ấy nói lời hay cũng thấy vui.
…
“Cháu chào chú Lưu.” Vương Hiểu Linh giống như chó săn tiến lên chào hỏi, cười để lộ hàm răng trắng, cười vô cùng xán lạn, dù sao đây là tổ tông gia biết đi đường.
Cần phải bám thật chặt.
Nhưng mà dáng vẻ này suýt nữa dọa Lưu Quốc Cường sợ hãi, gương mặt đen xì cộng thêm hàm răng trắng, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị, nhưng vẫn lấy lại tinh thần gật đầu.
So sánh ra dáng vẻ của Lục Hướng Noãn bình thường hơn nhiều, cúi đầu chào hỏi không nói chuyện.
“Nhanh lên đi, lề mề làm gì, tôi còn phải về nhà nấu cơm.” Vương Tú Lan đang vội, bà ấy mệt đến mức eo đau lưng đau, chỉ muốn về nhà uống ngụm nước, bà ấy sắp chết khát rồi.
Buổi chiều khi làm việc tới quá vội, quên mang bình nước tới, thanh niên trí thức Lục có mang nhưng bà ấy không có mặt mũi mượn.
Bà ấy sợ người ta từ thành phố tới ghét bỏ bà ấy dơ, nên cố nhịn xuống.
“Bây giờ đi xem, gấp cái gì.” Sau khi Lưu Quốc Cường nói xong còn cười hàm hậu, đã quen nhau mấy chục năm, biết có tính cách gì, bà ấy nói như vậy trong lòng ông ấy cũng không tức giận.
Ngay sau đó do Vương Tú Lan dẫn theo ông ấy đi kiểm tra hai luống đất bà ấy cuốc, mà Vương Hiểu Linh giống như trùng theo đuôi theo sát phía sau hai bọn họ.
Còn Lục Hướng Noãn thật sự không muốn chui vào trong ruộng ngô vừa ngột ngạt vừa nóng còn cứa xước da nữa, đứng ở đầu ruộng hứng gió.
Gió mát thổi qua, vô cùng mát mẻ, thoải mái tới mức khiến người ta muốn tìm chỗ ngủ một giấc.
Đợi thêm mấy phút ba người mới ra khỏi ruộng ngô, Vương Hiểu Linh tung ta tung tăng chạy tới trước mặt Lục Hướng Noãn báo cáo tin tức tốt.
“Tôi lấy được 5 công điểm.”
Chuyện này khiến cô ấy kích động tới mức khoa chân múa tay, trên mặt lộ ra vui sướng.
Đợi cô ấy thuần thục, đến lúc đó có thể giống như Vương Tú Lan lấy công điểm cao nhất, đến lúc đó nuôi sống mình không nói chơi.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn thản nhiên mở miệng.
“Cô không tò mò cô được mấy công điểm sao?” Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn bình tĩnh như vậy, cô ấy có chút không bình tĩnh nổi.
“Không phải là lát nữa cô sẽ nói sao? Tôi tò mò làm gì?”