“Cũng đúng.” Vương Hiểu Linh cũng kịp phản ứng, sau đó không nhịn được nói: “Cô được bốn công điểm.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn vô cùng hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình, cô không để bụng chuyện công điểm lắm, bởi vì cô không thiếu lương thực.
Chỉ cần kiếm được điểm giá trị bình quân với mọi người là được, dù sao cô chính là tới đây cho qua mấy năm.
Lúc này Lưu Quốc Cường ghi công điểm xong, cất bút vào túi, sau đó cũng khen ngợi hai thanh niên trí thức này một lát, khen Vương Hiểu Linh miệng cũng không khép lại được.
Ngay cả khi hai người mang cuốc trở về, khi trở về thanh niên trí thức vẫn là dáng vẻ đó.
Lục Hướng Noãn rửa tay không nhịn được nhắc nhở cô ấy chuyện nấu cơm, nếu không lát nữa những người khác tan làm thấy cơm còn chưa nấu xong, lại kêu đói bụng.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới kịp phản ứng, mình quá kích động suýt nữa quên chuyện chính, nhanh chóng vào bếp bận việc.
Nhưng mà trước khi đi, còn đặc biệt cười hì hì nói với Lục Hướng Noãn: “Lục Hướng Noãn, tôi có thể nuôi sống bản thân.”
Cô ấy là dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Lục Hướng Noãn cười khẽ sau đó về phòng nằm, nhân lúc những người khác còn chưa trở về, cô dùng hết sức lực xé băng vệ sinh ở lót giày xuống, sau đó ném vào không gian biến mất không để lại dấu vết.
May mà có thứ này, nếu không chân mình chắc chắn sẽ bị mài ra bọt nước.
Cũng may lúc ấy mình tích trữ nhiều.
Lúc này những người khác trong khu thanh niên trí thức cũng lục tục trở về, Vương Ngọc Hương vén rèm đi vào phòng thấy Lục Hướng Noãn ngồi trên giường phát ngốc cũng không chào hỏi, cầm chậu rửa mặt của mình đi ra ngoài.
Hoắc Đại Khánh xuống xe bò xong, thì đi theo Dương Thiên Chân.
Mới đầu Dương Thiên Chân còn tưởng ông ấy sợ cô ta không biết đường, đặc biệt đưa cô ta về, vì thế cô ta vô cùng tri kỷ nói cô ta tự mình đi được.
Đâu biết Hoắc Đại Khánh nói không phải đi theo cô ta.
Dương Thiên Chân mất mặt không dám nói nữa, cúi đầu đi theo sau Hoắc Đại Khánh.
Nhìn giày da mình đi sáng nay bây giờ bẩn không thể nhìn, trong lòng Dương Thiên Chân vô cùng ấm ức, mắng chửi nơi tồi tàn này trong lòng nhiều lần.
Sau khi Hoắc Đại Khánh tới khu thanh niên trí thức, vừa vặn gặp bọn họ đang ăn cơm, mọi người cũng không rảnh lo ăn, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi Hoắc Đại Khánh.
Chỉ có Lục Hướng Noãn đang bận rộn ăn bánh bột ngô, không ngẩng đầu lên một cái.
Cô chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, sau đó tìm một chỗ không có ai bắt đầu ăn thêm.
Hoắc Đại Khánh bảo bọn họ ăn cơm trước, sau đó gọi Lục Hướng Noãn ra nói chuyện riêng.
Mọi người nhìn Lục Hướng Noãn và Hoắc Đại Khánh đi ra ngoài, hơi buồn bực anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Thanh niên trí thức Lục đi làm gì thế?” Hứa Gia Ấn tò mò hỏi.
“Bị đại đội trưởng gọi đi ra ngoài.”
“Tôi biết, tôi nói gọi đi ra ngoài làm gì? Vừa rồi mắt tôi không bị mù.”
“Hay là anh đứng dậy đi theo xem, lát nữa trở về nói cho chúng tôi biết?” Vương Hiểu Linh nuốt miếng bánh trong miệng mình xuống, mới dành thời gian nói chuyện với anh ta.
Nói thật, cô ấy cũng tò mò.
… Anh ta không dám, anh ta sợ thanh niên trí thức Lục cũng đá rụng răng cửa của anh ta.
Anh ta nhát gan.
“Đại đội trưởng, làm xong chuyện này rồi ạ?” Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ của ông ấy thì biết mọi chuyện đã thành.
“Xong rồi.” Hoắc Đại Khánh gật đầu, sau đó cũng không úp úp mở mở, nói ra chuyện ông ấy bịa đặt với bí thư của công xã còn có bí thư cho ông ấy năm sáu tệ.
Khi đang chuẩn bị móc tiền ra đưa cho cô, mới nhớ tới mình nhét tiền vào trong túi quần lót, gương mặt già của ông ấy đỏ lên, tay cũng cho vào túi quần không bỏ ra.
“Tiền này chú để ở nhà, lát nữa chú đưa tới cho cháu.” Nhưng mà Hoắc Đại Khánh còn không quên nhanh chóng tìm cách bù lại.
Lục Hướng Noãn không nghĩ tới sẽ có chuyện này, nhưng mà lời nói dối ông ấy bịa ra chỉ có chuyện cô được con trai ông ấy cứu, những chuyện khác đều là thật.
Nguyên chủ không phải là bị hai người khốn nạn kia ép gả cho một ông già trung niên mập mạp đầu trọc đáng khinh mà mất mạng sao.
“Số tiền này chú để cho cháu giữ xây nhà trước, sau này cháu có tiền thì trả lại cho ông ấy.” Hoắc Đại Khánh thấy cô nghe lọt, nhanh chóng nói ra tính toán của mình.
Lục Hướng Noãn không có ý kiến gì, nhưng mà trong lòng có thêm một tầng hảo cảm đối với bí thư công xã chưa từng gặp, nhưng mà tiền vẫn phải dành thời gian trả lại.