Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 177: Cô Rất Nóng Lòng Muốn Dọn Ra Khỏi Nơi Này

Không xác định Chương 177: Cô rất nóng lòng muốn dọn ra khỏi nơi này

“Vậy khi nào có thể bắt đầu xây nhà ạ?” Lục Hướng Noãn gấp không đợi nổi hỏi, nếu đất nền đã phê xong, vậy có phải có thể bắt đầu chuyện xây nhà hay không?

Cô rất nóng lòng muốn dọn ra khỏi nơi này.

“Chuyện này thì có thể bắt đầu ngay, chẳng qua cháu muốn ở đâu? Đất nền quá tốt trong đội không tới lượt thanh niên trí thức các cháu, nếu không người trong đội sẽ có ý kiến.”

Lục Hướng Noãn bày tỏ đây là chuyện thường tình, cô có thể lý giải.

Hoắc Đại Khánh thấy cô dễ nói chuyện như vậy, cũng nhanh chóng nói cho cô hai mảnh đất nền ông ấy cảm thấy ưng ý.

Ngoài ra những mảnh đất quá kém ông ấy tự động lược qua.

Một mảnh là dựa vào chân núi, cách đội hơi xa.

Một mảnh khác là ở bên cạnh chuồng bò, mùi rất khó ngửi, người trong đội đều không muốn ở chỗ đó, dần dần cứ để đó, nhưng vị trí địa lý không tệ.

Lục Hướng Noãn không cần suy nghĩ một giây, lựa chọn mảnh đất ở chân núi, cách trong đội khá xa, đến lúc đó tiện cho cô làm việc.

Nếu không cô ăn gì đó, làm gì đó, người khác vừa nhìn là thấy được, như vậy không tiện lắm.

“Nhưng mà một mình cháu…”

“Đến lúc đó còn phải làm phiền đại đội trưởng cho cháu một con chó, cháu sẽ nuôi ở bên đó, có thể giữ nhà hộ viện đều được.”

Cô không sợ đám trộm cắp kia, mấy thứ cô dùng giá cao mua trong không gian không phải dùng để trang trí, đến lúc đó khiến bọn họ có đi mà không về.

Nuôi con chó chỉ vì cho trong đội nhìn xem mà thôi.

“Vậy cũng được.” Nếu cô đã nói như vậy, Hoắc Đại Khánh cũng ngượng ngùng khuyên tiếp, dẫn cô tới mảnh đất dưới chân núi nhìn thoáng qua.

Lục Hướng Noãn nhìn thấy mảnh đất kia xong thì hài lòng không thể hài lòng hơn, cách đó không xa còn có một con sông, đến lúc đó giặt quần áo làm gì cũng tiện.

Lúc này cô ước gì Hoắc Đại Khánh có ba đầu sáu tay, bây giờ xây xong nhà cho cô luôn, sau đó cô mang đồ vào trong nhà ở.

Hoắc Đại Khánh cũng biết cô mới ăn cơm xong, lại dặn dò cô hai câu, ý ngoài lời chính là bảo Lục Hướng Noãn chuẩn bị lương thực, ông ấy chuẩn bị đồ xong thì khởi công.

Nhưng mà lương thực đừng quá tốt, quản no là được, dù sao thời buổi này nhà ai cũng không có điều kiện ấy.

Lục Hướng Noãn nghe thấy thế nhanh chóng xin nghỉ với ông ấy, ngày mai sẽ đến huyện thành một chuyến.

Hoắc Đại Khánh biết cô muốn đi đâu lập tức phê chuẩn, nhưng mà trước khi đi dặn dò cô nhất định phải chú ý vấn đề an toàn của bản thân.

Đợi khi Lục Hướng Noãn trở lại khu thanh niên trí thức, chuyện đầu tiên làm là tiến vào phòng bếp, ăn hết bát cơm đã nguội vào bụng.

Mà Vương Hiểu Linh ở phòng bếp nằm vùng đợi cô, thấy cô ăn xong lúc này mới dám mở miệng:

“Đại đội trưởng tìm cô có chuyện gì thế?”

“Muốn biết à?”

“Ừm.”

“Vì sao tôi phải nói cho cô.” Vương Hiểu Linh bị những lời này của cô làm cho nghẹn họng.

Thôi, cô ấy không hỏi nữa, sau đó kiêu ngạo đi tới bệ bếp, sau đó cúi đầu bận việc rửa bát.

“Tôi sắp dọn ra.” Du sao sớm muộn gì bọn họ cũng biết, thay vì nghe được từ miệng người khác, còn không bằng tự cô nói cho bọn họ.

“Cái gì?” Giống như sét đánh giữa trời quang, đánh lên đầu Vương Hiểu Linh.

Nếu cô dọn ra ngoài, cô ấy còn kiếm bánh bột ngô kiểu gì.

“Tôi không lặp lại lần hai.” Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn Vương Hiểu Linh vẻ mặt suy sụp bị đả kích thật sâu, sau đó đi ra ngoài.

Ừm, vẫn là lúc này không khí tươi mát.

Mà Vương Hiểu Linh thì đứng tại chỗ rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, dường như không thể tiếp nhận Thần Tài của cô ấy sắp chạy mất.

“Cô làm sao thế?” Đàm Phượng Kiều ở trong phòng rất lâu cũng không thấy Vương Hiểu Linh trở về, cho rằng cô ấy xảy ra chuyện gì nên đặc biệt tới phòng bếp nhìn xem, kết quả thấy được Vương Hiểu Linh bi thương như cha mẹ chết.

Không phải là vừa rồi cười rất vui vẻ sao?

Lúc này Vương Hiểu Linh mới lấy lại tinh thần, tươi cười quả thực khó coi hơn khóc nhìn Đàm Phượng Kiều.

Đàm Phượng Kiều bị dáng vẻ này của cô ấy làm cho sợ hãi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói ra, mọi người cùng nghĩ cách cho cô.”

Tuy mới quen được mấy ngày, nhưng Đàm Phượng Kiều đã coi cô ấy như em gái mình.

“Lục Hướng Noãn… Sắp dọn ra ngoài…”

“Dọn ra ngoài là chuyện tốt mà, cô khổ sở như vậy làm gì, không phải là sau này không thể gặp mặt.” Đàm Phượng Kiều vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại đau khổ, đồng thời cũng tò mò, Lục Hướng Noãn có thể dọn đi đâu.

 


Bình Luận (0)
Comment