Nhưng mà mọi chuyện vẫn phải giải quyết, nếu không tối hôm nay ông ấy không thể về nhà, tiêu hao thời gian với cô ta ở đây, vì thế dẫn cô ta đi tìm bí thư của công xã.
Không thể để mình ông ấy đau đầu vì chuyện này được, còn phải kéo thêm người xuống nước mới đúng.
Khi trời sắp tối, Hoắc Kiến Thiết nghe cha anh ta dặn dò đến khu thanh niên trí thức, lúc này người trong khu thanh niên trí thức đã chuẩn bị dọn dẹp nằm xuống ngủ, vừa thấy anh ta tới nghĩ là có chuyện gì muốn nói, mọi người đều buông việc trong tay xuống tụ tập ra ngoài.
Chỉ có Lục Hướng Noãn khác loài, không để ý đến chuyện bên ngoài, ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc đánh răng, đồng thời dựng lỗ tai nghe lén.
Hoắc Kiến Thiết bị mấy thanh niên trí thức từ thành phố tới nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên, lập tức ném ra sau đầu chuyện cha anh ta dặn dò anh ta.
Thấy anh ta vẫn luôn không nói chuyện, ở đó cười ngây ngô, vẫn là Vương Hiểu Linh không nhìn nổi:
“Chuyện đó… Chú, chú tới khu thanh niên trí thức là có chuyện gì muốn nói sao?”
Hoắc Kiến Thiết vừa nghe cô ấy gọi chú, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, trong lòng vô cùng khó chịu, anh ta nhìn già như vậy sao?
Lần trước thanh niên trí thức này gọi cha anh ta là chú, bây giờ anh ta và cha anh ta thành người cùng thế hệ sao?
Anh ta nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh không nhận thấy được, cho rằng anh ta đang ngẩn người còn gọi chú tới chú lui.
Cuối cùng vẫn là Đàm Phượng Kiều kịp phản ứng thấy không thích hợp, nhanh chóng kéo áo cô ấy không cho cô ấy nói linh tinh.
“Anh, có việc gì thì anh nói đi.” Khi Đàm Phượng Kiều nói chuyện còn lén ra hiệu bằng mắt với Vương Hiểu Linh, mà Vương Hiểu Linh nhìn gương mặt âm u của Hoắc Kiến Thiết, mới biết được vừa rồi mình nói sai cái gì.
Chuyện này khiến cô ấy tức tới mức muốn tát miệng mình, nhưng nghĩ một lát quá đau, hơn nữa loại chuyện như mình đánh mình cô ấy không ra tay được.
Nhưng mà không thể nói lời xin lỗi, không thể nói anh ta trông hơi già được, như vậy càng đắc tội người ta hơn hiện giờ, cuối cùng cô ấy chỉ có thể mím môi nhìn anh ta.
Hoắc Kiến Thiết tức nhanh đi cũng nhanh, thấy thanh niên trí thức này đã biết mình làm sai chuyện thì không để trong lòng, lúc này mới nhớ tới mình đến đây làm gì, nhanh chóng nói ra chuyện chính.
Sợ chậm trễ mọi việc, lần tới lại bị cha anh ta tát cho một cái.
Mọi người nghe thấy thế, không biết vì sao trong lòng đều hơi thất vọng, nhưng vẫn dẫn theo Hoắc Kiến Thiết đến phòng bếp, mang đồ ăn của Dương Thiên Chân đi.
“Thanh niên trí thức Dương là thật sự trở về thành phố ư.” Hứa Gia Ấn nhìn Hoắc Kiến Thiết đi xa, thở dài một hơi.
“Trở về thì trở về, nhưng mà cậu đừng suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn cắm rễ ở nông thôn làm xây dựng, tranh thủ sử dụng tri thức học được đi. Cố lên, tôi xem trọng cậu.” Võ Thắng Lợi vỗ bả vai anh ta, an ủi trái tim bị thương của anh ta xong vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa rời đi.
Đợi Hứa Gia Ấn ở thêm một thời gian sẽ giống với anh ta hiện giờ, thỏa hiệp sau đó bắt đầu tiếp nhận sự thật, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn ôm ý nghĩ trở về thành phố, cho dù thoạt nhìn hơi xa vời.
Đàm Phượng Kiều nhanh chóng kéo Vương Hiểu Linh nói một đống nhân sinh với cô ấy, mà Vương Hiểu Linh như học sinh tiểu học nghe vô cùng nghiêm túc, liều mạng gật đầu.
Lục Hướng Noãn rửa mặt xong thì lên giường đất, bôi kem dưỡng da của Vương Phượng Kiều, không chỉ trên tay ngay cả chân cũng bị cô lau sạch.
Dùng cũng được, ít nhất mạnh hơn không dùng.
Khi cô chuẩn bị đi ngủ thì không cẩn thận liếc thấy bàn tay hơi rạn nứt của Vương Hiểu Linh, nghĩ tới trong không gian của cô còn non nửa lọ kem dưỡng da của Vương Phượng Kiều không dùng, có một chút xíu ý nghĩ.
“Trên tay tôi có hoa không?” Thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn nhìn chằm chằm tay mình, Vương Hiểu Linh buồn bực hỏi.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn cô ấy một cái không nói chuyện, nhắm mắt ngủ say.
Mà Vương Hiểu Linh cũng tự thấy không thú vị sờ mũi, sau đó nằm xuống, nhưng mà vui cười đùa giỡn với Đàm Phượng Kiều một lát mới ngủ.
Còn Vương Ngọc Hương nhìn giường đệm trống rỗng bên cạnh thì thở ngắn than dài, trong lòng oán trách đại đội trưởng không thông tình đạt lý, người ta là một cô gái mới rời khỏi nhà, không thể nhịn được sao?
Lúc này thì hay rồi, tiễn người ta đi, không biết có để lại vết nhơ gì trong hồ sơ không, nếu thật sự để lại chút gì đó, vậy cả đời này xem như xong rồi.