Không thể không nói, cách làm của đại đội trưởng đúng là tuyệt tình.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn ngủ thần thanh khí sảng không cần người khác gọi, cô tự mình tỉnh dậy, khi đang định mặc quần áo thì Vương Hiểu Linh tới gần.
Lục Hướng Noãn dùng áo che ngực mình theo bản năng, mà trên mặt Vương Hiểu Linh trực tiếp xuất hiện ba vạch đen.
Cô ấy là nữ, cô cũng là nữ, nữ với nữ có gì không thể nhìn, hai miếng thịt trên người có ai không giống nhau.
Nhưng mà cô ấy không rảnh so đo nhiều như vậy, nhìn bốn phía xung quanh không có ai, thì cười hì hì tiến tới trước mặt cô hỏi:
“Hứa Nhạc là ai thế?”
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nhắc tới Hứa Nhạc, lòng cảnh giác lập tức dâng lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô ấy.
Mà Vương Hiểu Linh cũng bị cô nhìn chằm chằm cả người có chút không được tự nhiên, khi cô ấy không định hỏi nữa chuẩn bị rời đi, Lục Hướng Noãn ngăn cản đường đi của cô ấy.
“Sao cô biết Hứa Nhạc?” Lúc này Lục Hướng Noãn có dáng vẻ phúc hậu và vô hại, cố gắng kìm nén xúc động trong lòng mình, giống như là bạn tốt nói chuyện phiếm nói chuyện với Vương Hiểu Linh.
“Ngày hôm qua cô vẫn luôn nói mớ, miệng lẩm bẩm Hứa Nhạc Hứa Nhạc gì đó, chuyện khác thì tôi không nghe rõ. Không phải là tôi tò mò sao, nên hỏi cô một chút, không phải là người trong lòng của cô đấy chứ?” Cô ấy không nhịn được trêu ghẹo.
Tối qua cô ấy buồn đi vệ sinh, đợi khi cô ấy đi vệ sinh trở về, mới nằm xuống thì nghe Lục Hướng Noãn vẫn luôn lẩm bẩm, cô ấy lặng lẽ bò tới trước mặt mới nghe rõ hai chữ Hứa Nhạc.
Nhưng mà vì Lục Hướng Noãn vẫn luôn nói mớ, cô ấy thật ra là cả đêm không ngủ, vừa rồi mượn gương nhỏ của Đàm Phượng Kiều soi một lát, phát hiện mắt cô ấy đã y như mắt gấu trúc.
Hiện giờ chỉ hi vọng không ảnh hưởng tới cô ấy làm việc, nếu không cô ấy phải liều mạng với Lục Hướng Noãn.
“Con chó nhỏ nhà tôi nuôi lúc trước, chẳng qua chạy mất, hiện giờ không tìm thấy.” Lục Hướng Noãn thản nhiên nói, trên mặt không có một chút khác thường.
…
“Hóa ra là con chó, làm hại tôi tò mò cả đêm.” Quả thực là khiến Vương Hiểu Linh không ngờ tới, dù sao có nhà ai đặt tên chó như tên người, cách làm của cô thực sự không giống với người khác.
Nhưng mà cũng đánh mất lòng tò mò của cô ấy, vì thế nhanh chóng cầm cành liễu mới hái xuống đi đánh răng.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn Vương Hiểu Linh rời đi xong, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Nói một lúc lâu, hóa ra cơ thể của nguyên chủ còn có thói quen nói mớ, như vậy càng không thể ngủ ở giường chung trong khu thanh niên trí thức, nếu không ngày nào đó nói chuyện không gian ra, vậy thì cô sẽ xong đời.
Xem ra cần phải thúc giục đại đội trưởng nhanh hơn, nhưng mà Vương Hiểu Linh nói rất đúng, tối qua cô thật sự mơ thấy Hứa Nhạc.
Cô quay về hiện đại, sau đó hai người say rượu suốt đêm nổi điên ở KTV.
Nhưng mà chỉ thất thần mấy giây, Lục Hướng Noãn đã nhanh chóng ném ý nghĩ lung tung rối loạn ra sau đầu, sau đó không nhanh không chậm mặc quần áo vào.
Bởi vì cô biết đó là hi vọng xa vời, cho dù thế nào Hứa Nhạc cũng không xuất hiện ở đây, hơn nữa Lục Hướng Noãn cũng không muốn anh ta tới.
Bởi vì niên đại này thực sự một chữ thảm, hai chữ rất thảm so với hiện đại, kẻ ngốc mới nghĩ quẩn trong lòng xuyên tới nơi này chịu tội.
Lục Hướng Noãn thầm mắng trong lòng một tiếng ông trời đáng chết, đột nhiên trong không trung truyền tới tiếng sấm kêu vang, cô vừa mới tiến vào phòng bếp thì ngoài trời mưa to tầm tã.
Người trong khu thanh niên trí thức đã ăn cơm xong, mưa vẫn không dừng lại, trái lại còn có xu thế càng lúc càng to, có lẽ trong chốc lát sẽ không dừng được.
Mưa to như thế các đội viên đều không đi ra ngoài làm việc, đám người ở khu thanh niên trí thức bọn họ cũng như thế.
Cho nên hôm nay Lục Hướng Noãn có thể lười biếng một chút.
Mọi người đều hoan hô, chỉ có Vương Hiểu Linh mặt ủ mày ê nhìn mưa to ngoài phòng, trong lòng cầu nguyện mưa mau dừng lại.
Lục Hướng Noãn đội mưa chạy từ phòng bếp vào phòng, nhưng mà chỉ mấy bước ngắn ngủi trên người đã bị xối ướt.
Thanh niên trí thức khác cũng học theo.
Lục Hướng Noãn sợ ngấm mưa sẽ phát sốt, thì nhanh chóng thay quần áo trên người, còn dùng khăn lông lau khô người, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Đợi cô làm xong mọi chuyện dùng khăn lông nhỏ lau mái tóc ẩm ướt, thì thấy Vương Hiểu Linh đứng ngốc một bên cả người ướt đẫm.