“Không thay quần áo à?” Lục Hướng Noãn cau mày hỏi.
Vương Hiểu Linh bị cô hỏi như vậy thì hơi lúng túng, cúi đầu nhìn giày ướt nước của mình, ngượng ngùng nói:
“Quần áo trên người giặt sạch.”
Vừa mới dứt lời, Vương Hiểu Linh hắt xì một cái.
Vừa rồi cô ấy đội mưa đi lấy quần áo phơi về, sợ mưa quá to sẽ làm ướt quần áo, như vậy cô ấy sẽ không còn quần áo để mặc.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như thế thì không nói gì, quay đầu lục tìm hành lý của mình, thực ra là không gian lấy quần áo lúc trước nguyên chủ từng mặc.
Nhưng mà cũng là Lục Thải Liên mặc nhỏ chê khó coi mới cho nguyên chủ mặc, nhưng thực ra Lục Hướng Noãn xuyên tới thời gian dài như vậy vẫn luôn ném trong không gian, chưa từng mặc.
Ném quần áo còn có khăn lông cô mới dùng qua cho Vương Hiểu Linh.
“Tôi không muốn lát nữa cô bị cảm lại lây bệnh cho tôi, trời quang nhớ giặt sạch trả lại cho tôi, quần áo là cho cô mượn không phải cho cô.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì nằm trên giường đất.
Thật sự là hiện giờ có mưa Lục Hướng Noãn không có chuyện gì để làm, chỉ có thể làm tổ trong căn phòng này.
Cô cũng không phải là đồng tình cô ấy, là sợ cô ấy sinh bệnh lây cho mình, khiến mình phải uống thuốc đắng.
Vương Hiểu Linh ôm lấy bộ quần áo, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, nhìn Lục Hướng Noãn không được tự nhiên trên giường đất chỉ cười.
Trong lòng cô ấy nghĩ là Lục Hướng Noãn đang tìm cớ giúp cô ấy, cô ấy cũng không từ chối, nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, sau đó dùng khăn lông lau khô thay quần áo khô vào.
Sau đó đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn, dùng giọng nói chỉ có hai bọn họ nghe được nói cảm ơn.
Phần ân tình này của cô, cô ấy sẽ nhớ kỹ, đợi sau này cô ấy sẽ tìm cơ hội trả lại.
Mà Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói cảm ơn, không được tự nhiên quay người sang một bên.
Cô còn lâu mới là đồng tình với cô ấy.
Mà Đàm Phượng Kiều thay quần áo ngượng ngùng nhìn Vương Hiểu Linh: “tôi cũng chỉ có hai bộ quần áo như vậy…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, đã bị Vương Hiểu Linh cắt ngang: “Nói chuyện này làm gì, tôi biết mà, nhìn xem quần áo trên người tôi có vừa hay không.”
Vương Hiểu Linh nói xong thì xoay một vòng.
Cô ấy vẫn luôn nhớ rõ những lời giáo viên giảng khi đi học, giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận, cô ấy thật sự không trách Đàm Phượng Kiều.
“Vừa, chẳng qua ống quần hơi dài chút.” Đàm Phượng Kiều thấy cô ấy không để trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống xắn ống quần của cô ấy lên cao một chút, như vậy không cần lo lắng đi đường sẽ bị ống quần vướng ngã.
“Cảm ơn Phượng Kiều.” Vương Hiểu Linh không tim không phổi cười nói.
Lục Hướng Noãn đã đói bụng, đồ ăn buổi sáng căn bản không ăn no, nhưng đồ trong không gian không thể lấy ra ăn.
Cô đột nhiên nhớ tới đồ mang từ nhà Vương Quốc An về.
Cô lập tức ngồi bật dậy, sau đó đi giày vào đi tới chỗ tủ của mình, lấy một hộp đào vàng trong tủ ra.
Sau đó lại lấy một miếng bánh hạch đào, nhai kỹ nuốt chậm miếng bánh hạch đào kia xong, mới bắt đầu mở đồ hộp.
Nhưng mà cô vặn một lúc lâu cũng không vặn ra được, ngay khi Lục Hướng Noãn sầu không biết nên làm sao bây giờ, thì Vương Hiểu Linh đi tới.
“Để tôi vặn giúp cô.”
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như vậy thì lập tức đưa đồ hộp qua, kết quả chỉ thấy Vương Hiểu Linh vặn mạnh một cái, đã nhẹ nhàng mở được đồ hộp kia.
Lục Hướng Noãn nói cảm ơn với cô ấy, sau đó dùng thìa ăn.
Nhưng mà nói ra đồ hộp này ăn rất ngon, nhưng nếu để cô tự mình làm cô cũng có thể làm ra.
Dù sao đây không phải là việc khó gì, thời hiện đại, một đống giáo trình trên mạng sẽ dạy bạn làm thế nào, không chỉ đồ hộp đào vàng, ngay cả đồ hộp sơn tra, đồ hộp lê, đồ hộp táo…
Cô đều làm được.
Đợi cô dọn tới nhà mới, cô cũng sẽ thử làm xem.
Mọi người thấy Lục Hướng Noãn ăn đồ hộp rất ngon, sợ càng nhìn càng thèm ba người nhanh chóng rời mắt, nói chuyện câu được câu không.
Nhưng mà âm thanh Lục Hướng Noãn ăn đồ hộp vẫn truyền tới tai bọn họ, bọn họ chỉ có thể điên cuồng nuốt nước bọt.
Mà toàn bộ hành trình Lục Hướng Noãn đều không có ý định cho người khác, một mình ăn hết hộp đào vàng to, cô còn vô cùng thỏa mãn sờ bụng mình.
Nhân tiện uống hết nước trong hộp đào vàng, thật ngọt.