Khi cô chuẩn bị ném vỏ hộp vào trong thùng rác, đột nhiên đổi ý.
Cô nhớ rõ hình như Vương Hiểu Linh không có cốc nước?
Không đúng, không chỉ là cốc nước, cô ấy ngoại trừ cái chăn rách ra thì không còn thứ gì khác.
Cô nhớ không nhầm ngày đầu tiên đi làm, hình như cốc nước của Vương Tú Lan cũng là vỏ đồ hộp.
“Cô đi ném cái hộp này giúp tôi.” Lục Hướng Noãn nói với Vương Hiểu Linh đang vui đùa trên giường đất.
“Ném ư?” Giọng nói của Lục Hướng Noãn cắt ngang Vương Hiểu Linh đang nói chuyện phiếm, cô ấy quay đầu nhìn cái hộp trên tay Lục Hướng Noãn, người này đúng là phí phạm của trời.
Cô ấy muốn giáo dục cô nhưng mà không dám, lập tức nuốt những lời muốn nói xuống.
“Nói linh tinh nhiều như vậy làm gì, thích ném thì ném.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì đi ra ngoài, dựa vào nước mưa rửa sạch hai tay mình.
Không biết vì sao nhìn thời tiết vẫn luôn mưa to tầm tã, mí mắt phải của Lục Hướng Noãn vẫn luôn giật giật, cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Lúc này Vương Hiểu Linh nhanh chóng xuống khỏi giường đất, ôm lấy cái hộp kia như ôm bảo bối, chạy nhanh tới trước mặt Lục Hướng Noãn không chắc chắn lắm hỏi lại lần nữa:
“Cô chắc chắn không cần sao?”
“Lỗ tai có vấn đề à? Tôi đã nói một lần, còn cần tôi lặp lại lần nữa ư?”
“Không cần không cần.” Vương Hiểu Linh cười ha ha, sau đó cười tươi tiến tới trước mặt Lục Hướng Noãn: “Có thể tặng tôi cái hộp này không?”
Mà Vương Hiểu Linh vui không khép được miệng, cô ấy có thể lấy thứ này làm cốc nước, sau này khi làm việc không còn miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt nữa.
Còn ghét bỏ, Vương Hiểu Linh không nghĩ như vậy, bởi vì thời buổi này có rất nhiều người không mua nổi ca tráng men, đều dùng đồ hộp làm cốc nước.
Đồ hộp không bắt mắt này là bảo bối ở nông thôn đấy.
Thực ra trong lòng Vương Hiểu Linh biết Lục Hướng Noãn nghĩ gì, nhưng cô ấy không nói, chẳng qua trong lòng càng thêm cảm kích cô.
Cứ thế, ở trong tình huống Lục Hướng Noãn không rõ, lại nhận được một thẻ người tốt.
Vương Hiểu Linh tính toán đợi trời trong, sẽ rửa sạch vỏ hộp này, sau này mỗi ngày khi làm việc đều mang theo nó.
Mà Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương cũng nhìn Vương Hiểu Linh với ánh mắt hâm mộ, bọn họ cũng muốn nhưng da mặt bọn họ mỏng, không mở miệng được.
Hôm nay thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức đều không đi làm việc làm ổ trên giường đất, cho nên hôm nay từ một ngày ba bữa cơm đổi thành một ngày hai bữa, tiết kiệm lương thực.
Khi tới giờ ăn cơm trưa, Vương Hiểu Linh lấy bánh bột ngô mình giấu ngày hôm qua dưới gối đầu ra, đây là ngày hôm qua cô ấy nấu cơm giúp Lục Hướng Noãn kiếm được, nhưng mà không nỡ ăn.
Cô ấy không hề nghĩ ngợi đưa bánh bột ngô cho Lục Hướng Noãn: “Cho cô ăn.”
Lục Hướng Noãn đang suy nghĩ bị quấy rầy vốn hơi tức giận, nhưng nhìn thấy bánh bột ngô đã cứng rắn trước mặt, tức giận cũng tiêu đi một nửa.
“Cho tôi ư?” Lục Hướng Noãn nâng mắt nhìn Vương Hiểu Linh đang điên cuồng nuốt nước bọt hỏi.
Vương Hiểu Linh gật đầu, ánh mắt gian nan rời khỏi bánh bột ngô, trong bụng lại truyền tới tiếng kêu ùng ục.
Chuyện này khiến Vương Hiểu Linh xấu hổ tới mức vội che bụng mình lại, ngượng ngùng nhìn Lục Hướng Noãn.
“Tôi không đói bụng.” Lục Hướng Noãn cúi đầu nhìn bụng không được hai lạng thịt một lát, mở miệng nói.
Hiện giờ cô chưa tới mức thiếu ăn thiếu mặc, không đáng đoạt đồ ăn với cô ấy.
“Cô thật sự không đói à?”
“Ừ, vừa ăn no, cô ăn đi.” Hôm nay có thể nói ra nhiều lời như vậy, đã là cực hạn của Lục Hướng Noãn.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới nhớ tới vừa rồi cô ăn một hộp đồ hộp to, nếu đổi thành cô ấy, cô ấy cũng không đói bụng.
Nếu cô không đói vậy thì cô ấy không khách sáo nữa, khi cô ấy định ăn bánh bột ngô, hai tầm mắt đều nhìn về phía mình, khiến cô ấy muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Vương Hiểu Linh khách sáo hỏi: “Hay là các cô ăn một ít nhé?”
Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương nhanh chóng lắc đầu, nói bọn họ không đói, bảo cô tự mình ăn.
Nếu bọn họ đã nói như vậy, Vương Hiểu Linh cũng không nhún nhường nữa, dù sao cô ấy thật sự đói bụng.
Buổi sáng uống ít nước canh, thật sự là không đủ nhìn đối với người có lượng ăn lớn như cô ấy.
Vì thế cái miệng nhỏ ăn bánh bột ngô, bánh bột ngô này dùng bột mì cao lương làm thành vốn dĩ ăn không ngon, lại để qua nửa đêm, Vương Hiểu Linh ăn quai hàm còn đau.
Sợ bị nghẹn cho nên cô ấy gần như nhai kỹ nuốt chậm, một cái bánh bột ngô cô ấy tốn mười phút mới ăn hết nó.