“Vậy được rồi.” Anh ta đánh giá đến lúc đó tiền cũng có thể đủ để trả nợ.
Hứa Gia Ấn càng nghĩ càng ấm ức, lúc này mới xuống nông thôn được mấy ngày toàn bộ tiền đều tiêu sạch, cuộc sống sau này sẽ thế nào đây, còn không biết phải ở nông thôn bao lâu.
Nghĩ như vậy anh ta hơi thở dài, mà Vương Hiểu Linh nhìn biểu cảm của anh ta đột nhiên thay đổi, muốn hỏi cũng không hỏi ra miệng được.
Bởi vì chuyện cô ấy phiền lòng cũng càng ngày càng nhiều, quả thực là nạn đói hại người.
Chỉ có Lục Hướng Noãn vẫn luôn duy trì bình tĩnh, nhìn mưa còn chưa ngừng rơi bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ba người mẹ chồng nàng dâu cùng nấu cơm, cho nên cơm nhanh chóng nấu xong.
Hai quả dưa leo làm nộm, còn có rau muối lúc trước của nhà mình, một nồi cháo to, chẳng qua cũng là canh suông không khác nước mấy, dư lại chính là một sọt bánh bột ngô rau dại trộn lẫn bột mì cao lương và bột ngô.
“Ăn cơm thôi.” Lưu Chiêu Đệ đứng ngoài cửa phòng bếp nói to, mấy đứa bé ở trong phòng đã sớm không kiềm chế được đều đi giày chạy ra.
Hoắc Mỹ Lệ hiểu chuyện trực tiếp rửa sạch tay bưng cơm vào phòng giúp mẹ mình.
Vương Hiểu Linh nhìn cô bé tiến vào, nhanh chóng nhận lấy, sợ bưng cơm nóng như vậy không cẩn thận làm bỏng cô bé.
“Chị, đặt lên giường đất là được.” Hoắc Mỹ Lệ nhanh chóng trèo lên giường đất, lấy bàn ăn qua, trong lúc này Lục Hướng Noãn còn giúp đỡ cô bé.
Hoắc Mỹ Lệ vô cùng ngoan ngoãn nói cảm ơn với Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn, sau đó nhanh chóng về phòng bếp bưng đồ tiếp.
“Đứa nhỏ này thật ngoan.” Vương Hiểu Linh cảm thán nói.
“Ừm.” Hiếm khi Lục Hướng Noãn đáp lời cô ấy một lần, cô vừa mới dứt lời trong phòng lại ùa vào năm đứa bé, không cần nghĩ cũng biết đây đều là cháu của Hoắc gia.
“Chị, chị thật xinh đẹp, đẹp giống y như tiên nữ trên bầu trời.” Đứa bé nhà lão nhị Hoắc Gia Tề đến trước mặt Lục Hướng Noãn nói.
“Nhóc con, em từng gặp tiên nữ trên bầu trời rồi à.” Vương Hiểu Linh nhìn đứa bé còn nhỏ đã biết vuốt mông ngựa như thế, không nhịn được trêu đùa cậu bé.
“Em chưa từng thấy.”
“Vậy sao em biết cô ấy đẹp như tiên nữ trên bầu trời?”
“Em cảm thấy… Cảm thấy…” Hoắc Gia Tề bị cô ấy hỏi như vậy ấp úng không biết nên trả lời thế nào.
“Đừng đùa đứa bé, đi giúp bưng đồ ăn đi.” Lục Hướng Noãn vỗ nhẹ đầu Vương Hiểu Linh, sau đó đi ra ngoài.
“Nghe chị Hướng Noãn của em, không đùa các em nữa.” Vương Hiểu Linh chạy nhanh đi theo Lục Hướng Noãn, vẫn có chút nhãn lực.
Mà Hoắc Gia Tề nhìn thấy Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh rời đi, ảo não gãi đầu.
“Anh, anh thật ngốc.” Hoắc Anh Tử cười, nhưng mà lần này anh trai cô bé thật sự nói lời thật, chị gái kia trông thật đẹp, xứng đôi với chú út cô bé nhất.
Không biết khi nào chú út của cô bé mới trở về.
“Em mới ngốc.” Hoắc Gia Tề lập tức phản kích, vừa rồi cậu bé chỉ hơi chập mạch một lát, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
…
“Sao các cháu lại tới đây, mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Vương Quế Anh lại muốn đuổi người.
“Thím, thím để bọn cháu làm chút gì đi, nếu không chúng cháu chỉ đợi ăn như vậy trong lòng cũng rất xấu hổ.” Lục Hướng Noãn tiến lên nắm lấy tay bà ấy, thử làm nũng.
Kết quả khiến mình ghê tởm muốn chết, nhưng mà Vương Quế Anh ăn chiêu này, mặt mày hớn hở nói:
“Được được, thím nghe cháu.”
“Cảm ơn thím.” Lục Hướng Noãn buông cánh tay bà ấy ra, sau đó bưng cơm rời đi với Vương Hiểu Linh.
Trên giường đất.
“Thím, ngô này còn có thể nấu như vậy ư?” Hứa Gia Ấn tò mò hỏi, thật sự là sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy loại cháo này.
Bởi vì anh ta lớn lên ở phương nam từ nhỏ, ăn đều là cháo gì đó, vẫn luôn cho rằng ngô chỉ có thể nghiền thành bột mì làm bánh bột ngô ăn.
“Bên bọn thím nấu như vậy, nếm thử đi, uống rất ngon.” Vương Quế Anh nuốt miếng bánh bột ngô trong miệng mới nói.
“Uống ngon thật.” Vương Hiểu Linh nếm thử một ngụm khen ngợi, sau đó còn nói thêm: “Sau này chúng cháu nấu như vậy, đỡ phải mang ngô đi nghiền.”
Hứa Gia Ấn ngồi bên cạnh điên cuồng gật đầu, sau đó ăn từng miếng bánh bột ngô trong tay.
Gia phong của Hoắc gia vừa nhìn là biết rất tốt, mấy đứa bé ăn cơm không tranh không đoạt cũng không ầm ĩ, đều thành thật ôm bát ăn.
Khi Lục Hướng Noãn uống nước cháo xong, Vương Quế Anh lo lắng cô ăn không đủ no, cầm bát muốn múc thêm cho cô thì bị Lục Hướng Noãn từ chối.