Vương Hiểu Linh và Hứa Gia Ấn cũng vậy, đều ôm bụng nói đã ăn no, không ăn nổi nữa.
Thực ra bọn họ đâu có ăn no, cho dù thêm hai cái bánh bột ngô bọn họ vẫn ăn được, nhưng bọn họ thật sự ngượng ngùng ăn tiếp.
Ba bọn họ đều là ăn một cái bánh bột ngô, mà những người khác bao gồm Vương Quế Anh, mỗi người đều có nửa cái bánh bột ngô.
Ba bọn họ đều ăn không đủ no mà nói, vậy người lớn cùng với trẻ nhỏ nhà bọn họ càng ăn không đủ no.
Cho nên cho dù Vương Quế Anh và hai con dâu khuyên bọn họ ăn nhiều một chút, cứ coi như nhà mình đừng khách sáo, ba bọn họ đều lắc đầu từ chối.
Mà cuối cùng Vương Quế Anh cũng không miễn cưỡng bọn họ, cho bánh bột ngô còn dư lại vào trong nồi, định đợi chồng và con trai trở về thì cho bọn họ ăn.
Khi sắc trời đã muộn, mưa bên ngoài vẫn còn đang rơi không có dấu hiệu dừng lại, Vương Quế Anh thường quay đầu nhìn bên ngoài xem bọn họ trở về chưa.
Đồng thời còn cầu nguyện trong lòng bọn họ có thể bình an mang theo lương thực trở về.
“Thím yên tâm đi, đại đội trưởng sẽ không sao đâu.” Lục Hướng Noãn ở bên cạnh an ủi.
“Ừm.” Vương Quế Anh gật đầu, sau đó bảo hai con dâu tới đây nói chuyện với bọn họ, mình thì chạy tới phòng bếp đun nước ấm, ai ngờ Hoắc Mỹ Lệ đã đun nước xong.
Điều kiện của Hoắc gia tốt hơn mấy nhà khác trong đội một chút, cho nên có chậu tráng men để dùng, nhưng mà xài chung, ba người tạm chấp nhận rửa mặt một lát, sau đó chui vào trong chăn.
Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh ngủ cùng Vương Quế Anh và mấy đứa bé, mà Hứa Gia Ấn thì ngủ ở phòng Hoắc Kiến Thiết.
Còn vợ của Hoắc Kiến Thiết thì chen chúc ngủ với em dâu của mình trước.
Lục Hướng Noãn luôn thích ngủ thật sự không ngủ được, mở to mắt nhìn nóc nhà, bên cạnh đã truyền tới tiếng ngáy rất nhỏ của Vương Hiểu Linh.
Lúc này Vương Chí Văn còn có Võ Thắng Lợi ở nhà Quách Cẩu Tử không có đãi ngộ tốt như thế, Quách Cẩu Tử đi theo đại đội trưởng đến trong huyện mua lương thực, trong nhà chỉ còn lại hai bọn họ và Phú Quý nhà Quách Cẩu Tử.
Hai người lớn không thể bắt nạt một đứa bé để đứa bé đi nấu cơm được, cho nên Vương Chí Văn và Võ Thắng Lợi xung phong nhận việc ôm việc nấu cơm.
Có thể là đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu, khi hai người nấu cơm suýt nữa đốt cả phòng bếp, may mà Phú Quý ngồi trong phòng lo lắng đi tới, lúc này mới tránh được thảm kịch xảy ra.
…
Nếu không đợi Quách Cẩu Tử trở về, hai người không biết ăn nói thế nào với ông ấy.
Cuối cùng không có biện pháp, vẫn là Phú Quý ôm việc nấu cơm, Vương Chí Văn và Võ Thắng Lợi mới được ăn bữa cơm nóng hổi duy nhất hôm nay.
Đêm khuya.
Vương Quế Anh đang ngủ say nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, thì nhanh chóng vén chăn lên, đánh thức Lục Hướng Noãn mới ngủ không bao lâu.
“Thím, làm sao vậy ạ?” Lục Hướng Noãn mơ mơ màng màng hỏi.
“Thím nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhìn xem có phải chú cháu trở về hay không, cháu ngủ tiếp đi.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong, thì khoác quần áo đi ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn bị đánh thức không ngủ được, vì thế cũng đi theo ra ngoài.
“Mua được không?” Quả nhiên sau khi Vương Quế Anh mở cửa ra, thấy đúng là Hoắc Đại Khánh, còn có hai con trai của bà ấy.
“Mua được, bà nhanh đi gọi hết người trong đội đi, nhân lúc này chỉ mưa bụi, nhanh chóng chia lương thực.” Hoắc Đại Khánh một hơi nói xong, thì bảo con trai đánh xe bò rời đi.
Tóm lại là tình hình hiện giờ còn tệ hơn ông ấy dự đoán, trên đường trở về, tất cả hoa màu trong đất chắc chắn không thể thu hoạch được nữa.
Hiện giờ trong lòng ông ấy cảm thấy may mắn vì mình đưa ra quyết sách như vậy ngay từ đầu.
Vừa nghe chồng mình nói như vậy, Vương Quế Anh nhanh chóng vỗ đùi đi gọi người.
“Thím, là đại đội trưởng trở về ạ?” Lục Hướng Noãn mới ra cửa suýt nữa va trúng Vương Quế Anh.
“Đã trở về, thanh niên trí thức Lục, mau đi đánh thức thanh niên trí thức Vương, bây giờ đến văn phòng của đại đội nhận lương thực.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong thì gõ cửa phòng con dâu, bảo bọn họ nhanh đến trong đội gọi người.
Hai người cũng không chậm trễ nữa, vội vàng cầm quần áo mặc vào đi ra ngoài.
Mà bên này Lục Hướng Noãn đánh thức Vương Hiểu Linh còn đang ngủ say.
“Làm sao vậy?” Cô ấy mới mơ thấy mình ôm hai cái đùi gà to gặm, kết quả tỉnh lại thì không còn.