Vương Quế Anh về đến nhà xong lập tức đi vào phòng bếp bận việc với con dâu, mấy người ăn qua loa xong thì về phòng nằm.
Ngay cả Lục Hướng Noãn khi ăn cơm tay cũng run, không cầm chắc chiếc đũa.
Cứ bận việc như vậy sắp một tuần, mới không thể không dừng lại, bởi vì có cây ngô ngâm thời gian quá dài phần rễ đã chết, không thể cứu nổi.
Các đội viên nhìn thấy hoa màu vất vả quanh năm suốt tháng không còn như vậy, cả đám ôm đầu khóc rống.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn mới có thể thở dốc.
Mà Hoắc Đại Khánh cũng nhanh chóng đến công xã mở họp, bởi vì phải xem lãnh đạo công xã nói thế nào, dù sao lương thực giảm sản lượng, nông dân không có đường sống.
Thôn bọn họ có 1200 mẫu đất, có 700 mẫu hoa màu không còn, 500 mẫu dư lại cũng là các đội viên mỗi ngày mỗi đêm cứu giúp lại.
Nhưng cũng không khôi phục được trở về như trước, chắc chắn thu hoạch sẽ giảm sản lượng.
…
Cũng may đội bọn họ chuẩn bị đầy đủ, sẽ không giống như lúc trước có người bị chết đói.
Hiện giờ nguyện vọng duy nhất của Hoắc Đại Khánh chính là hi vọng các đội viên kín miệng tay nghiêm bảo vệ thật tốt đồ ăn nhà mình.
Ba năm nạn đói lúc trước, cả nhà lão Cao trong đội bọn họ tốt bụng cho vay lương thực, vay được xong là không thấy bóng dáng, đám thân thích mấy trăm năm không liên lạc đều chạy tới tống tiền, vay lương thực.
Con người lão Cao rất để ý mặt mũi, cuối cùng cho vay hết, trong nhà mình không có gì ăn, cả đám đói bụng đi đường còn lung lay.
Khi tới cửa đòi nợ, người ta nói một câu chưa từng vay gì cả, lập tức đuổi ông ấy đi.
Cuối cùng cả nhà sau người lão Cao không có gì ăn, bị chết đói như vậy.
Hi vọng trong đội bọn họ đừng xuất hiện loại chuyện này, trong khoảng thời gian này ban ngày đi cứu giúp hoa màu, buổi tối trở về ngủ cũng không yên ông ấy bắt đầu phát sầu, phát sầu khiến cái đầu không nhiều tóc lắm của ông ấy ít đi mấy sợi cũng không biết.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng không nghỉ ngơi bao lâu, đã bị Vương Quế Anh gọi lên núi nhặt thổ sản.
Đi cùng với hai con dâu Hoắc gia, cùng với Vương Hiểu Linh.
Qua cơn mưa trời lại sáng xong, trên núi sẽ mọc ra rất nhiều nấm, đối với các đội viên thiếu ăn thiếu mặc như bọn họ mà nói là thứ tốt.
Cho nên đám Lục Hướng Noãn còn chưa tới chân núi, đã gặp rất nhiều đám phụ nữ cầm sọt lên núi.
Vương Quế Anh không biết hai thanh niên trí thức này khi nào mới trở về thành phố, nhưng tóm lại hiện giờ là phải sinh hoạt với đại đội, cho nên khi gặp mọi người trên đường đi, Vương Quế Anh tốt bụng giới thiệu với bọn họ.
Hai người cũng rất lễ phép chào hỏi, mà Lục Hướng Noãn cười đến mức mặt cứng đờ, cuối cùng trực tiếp thành xụ mặt.
Những người khác cũng kinh ngạc với diện mạo của Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh, đừng nghĩ nhiều, một người là bị kinh diễm, người còn lại là kinh hãi, bởi vì thanh niên trí thức từ thành phố tới còn đen hơn đám thôn dân thường xuyên xuống ruộng làm việc như bọn họ.
Vì thế Vương Hiểu Linh còn có danh hiệu thanh niên trí thức đen, chẳng qua cô ấy không biết, đều là các đội viên nói sau lưng.
Đợi sau này cô ấy nghe được danh hiệu này của mình, quả thực khiến cô ấy dở khóc dở cười, nhưng mà đây cũng là chuyện sau này.
Thậm quả phụ họ Lưu dẫn con gái lên núi nhìn thấy Lục Hướng Noãn đều suýt nữa không đi nổi, kinh ngạc cảm thán:
“Ôi trời ơi, đây là tiên nữ nhà ai thế, đẹp như vậy, chẳng trách là từ thành phố lớn tới, cho dù đến nông thôn chúng ta cũng khác biệt.”
Nhưng trong ánh mắt có chút khôn khéo và tính kế cũng không thể tránh thoát tầm mắt của Lục Hướng Noãn, chuyện này khiến trong lòng cô không thoải mái, thậm chí buồn nôn, không thể không cau mày nhìn về phía bà ta.
Đồng thời lùi về sau theo bản năng.
Nhưng mà lần này Vương Hiểu Linh như quên mang theo đầu óc, còn phụ họa bà ta, chỉ thiếu nói gốc gác của Lục Hướng Noãn.
Bởi vì dưới cái nhìn của cô ấy, Lục Hướng Noãn là tiên nữ cửu thiên hạ phàm, đẹp không gì tả hết, hoàn toàn không chú ý tới trong đôi mắt Lục Hướng Noãn nhìn về phía quả phụ họ Lưu có chán ghét.
Lục Hướng Noãn thật sự biết Vương Hiểu Linh không có ác ý, cho nên ổn định tâm trạng một lát, tiến lên kéo lấy cánh tay Vương Hiểu Linh, lạnh lùng nói:
“Nói hơi nhiều.”