“… Ồ… Ồ…” Vương Hiểu Linh còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi thấy gương mặt nghiêm túc của Lục Hướng Noãn, lập tức nuốt những lời muốn nói vào bụng, ngoan ngoãn đứng phía sau Lục Hướng Noãn cúi đầu xuống.
Mà quả phụ họ Lưu giống như không nghe thấy, ánh mắt đánh giá Lục Hướng Noãn từ trên xuống dưới, vừa gật đầu vừa lắc đầu, người không biết còn tưởng Lục Hướng Noãn là thịt để trên thớt mặc người ta tùy ý chọn lựa.
Càng nhìn thanh niên trí thức này càng hài lòng, rất xứng đôi với con trai bảo bối của bà ta, nhưng mà mông hơi nhỏ, không biết có thể sinh ra con trai hay không, quả phụ họ Lưu lẩm bẩm trong lòng.
Lúc này Lục Hướng Noãn bị bà ta nhìn thật sự không nhịn nổi, cũng mặc kệ ai ở trước mặt mình, miệng nói như súng máy những lời không khách sáo:
“Bác gái, đôi mắt của bác kiềm chế một chút, đừng nhìn mấy thứ không nên nhìn, đôi mắt mà mù thì không tốt lắm đâu.”
Lục Hướng Noãn nói hết câu không nhịn được hắt xì, bởi vì trên người quả phụ họ Lưu này không biết có thứ gì, mùi hương thấp kém rẻ tiền, sặc cô đầu ong ong.
“Sao cô lại nói chuyện như vậy, có biết ăn nói hay không? Tôi chỉ khen cô hai câu, cô lại mở miệng rủa tôi bị mù, cô còn nói lý hay không?” Quả phụ họ Lưu vừa nghe cô nói như vậy thì không vui, đôi tay chống eo nói.
Không nghĩ tới thanh niên trí thức này còn là ớt cay nhỏ, nhưng mà quả phụ họ Lưu không có đối thủ trong đại đội không sợ, thậm chí trong lòng đều âm thầm cân nhắc đợi con nhóc chết tiệt này gả tới nhà bà ta, bà ta phải chà đạp cô dần dần, ai bảo cô dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Quan trọng là chuyện này còn chưa xem bát tự, quả phụ họ Lưu đã ôm mộng đẹp làm mẹ chồng.
“Tôi chỉ nói tiếng người với người ta mà thôi.” Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo mắng lại.
Người khác khiến cô không thoải mái, cô cũng sẽ khiến người khác không thoải mái, nén giận không phải là phong cách của cô, mà hiện giờ quả phụ họ Lưu chính là loại người như vậy.
Vương Quế Anh ở bên cạnh đương nhiên biết quả phụ họ Lưu này là loại người gì, muốn nói bà ta đáng thương thì đúng là đáng thương.
Lúc chồng còn trẻ lên núi đi săn không cẩn thận bị lợn rừng đâm chết, đợi người của đại đội tới đã bị con lợn rừng kia ăn chỉ còn nửa chân, một mình nuôi con gái còn có con trai lớn như vậy.
Nhưng muốn nói đáng ghét thì đúng là đáng ghét, bởi bà ta làm chuyện không phải người làm trong đại đội.
Đừng nhìn bà ta nhiều năm như vậy không làm việc, ngay khi mấy năm thiên tai, trong nhà cũng thường thấy có thịt để ăn.
Dựa vào cái gì ư?
Dựa vào chính là da thịt của quả phụ họ Lưu này.
Đừng nhìn hiện giờ con gái của quả phụ họ Lưu đã lớn như vậy, nhưng dáng người gương mặt được chăm sóc đứng đầu trong đội, có không biết bao nhiêu đàn ông trong đội lén mang lương thực trong nhà trèo tường bò lên giường bà ta.
Ngay cả cha và con trai của nhà hàng xóm bọn họ đều làm với bà ta rồi.
Nhưng mà quả phụ họ Lưu này chỉ cần cho lương thực, người nào tới cũng không từ chối, khiến mấy nhà kia ầm ĩ lên, khiến đại đội bọn họ gà chó không yên, còn thường õng ẹo tạo dáng lên phố trào phúng khiêu khích đám phụ nữ trong đội.
Mắng bọn họ không có bản lĩnh quản hai lạng thịt trong đũng quần đàn ông nhà mình.
Mới chạy tới giường bà ta.
Đám phụ nữ trong đội nhắc tới quả phụ họ Lưu này đều nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể lột sạch quần áo trên người bà ta, ném ra sau núi cho chó sói ăn.
Nhưng mà ai bảo chồng bọn họ che chở cho bà ta, mấy bọn họ chỉ có thể mắng thầm trong lòng, mắng chết sau lưng bà ta là lãng hóa không thể sống thiếu đàn ông.
…
Vương Quế Anh biết hiện giờ khen thanh niên trí thức Lục như vậy, còn không phải là coi trọng thanh niên trí thức Lục người ta, muốn thanh niên trí thức Lục gả cho con trai độc thân nhà bà ta đã hơn 20 tuổi chỉ trộm cắp cả ngày không làm việc sao?
Huống hồ cũng không nhìn con trai nhà bà ta xem, tám đội mười dặm quanh đây có nhà ai nỡ đẩy con gái vào hố lửa, bà mối nhìn thấy bà ta còn đi đường vòng.
Chuyện này khiến quả phụ họ Lưu lo lắng, ba ngày hai bữa tìm người hỏi thăm cô gái nhà ai thích hợp, nhưng mà bà ta làm chuyện thiếu đạo đức, người trong đội không có một ai để ý tới bà ta.