Ngoài ra khi tới mùa hè trời nóng lên, đến lúc đó nhà vệ sinh sẽ có dòi, như vậy càng khiến người ta buồn nôn cơm ăn vào cũng nôn ra.
Hoắc Đại Khánh cũng không tức giận, dù sao nông thôn bọn họ chắc chắn không thể so được với thành phố, nhưng mà cũng đồng ý.
Đợi sau này xây nhà xong, đến lúc đó sẽ dựa theo ý nghĩ của cô xây nhà vệ sinh cho cô.
Lục Hướng Noãn vì chuyện nhà vệ sinh, liên tục nói cảm ơn mấy lần.
Nếu đã nói mọi chuyện xong Lục Hướng Noãn không ở lại đây quấy rầy bọn họ nữa, hơn nữa cô còn phải chuẩn bị bữa cơm hôm nay.
Lúc ấy đã nói rõ, không cho tiền công, quản hai bữa cơm.
Khi nghe tin xây nhà cho Lục Hướng Noãn còn quản cơm, các đội viên đều tới đăng ký xây nhà cho cô, cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh chọn ra mấy người thành thật có thể làm được việc.
Cộng thêm ba người nhà bọn họ là đủ.
“Thấy cha tôi không?” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi tới, vô cùng tự nhiên tiến lên chào hỏi, thực ra đã ửng đỏ tới tận mang tai.
“Ở chân núi.” Không vươn tay đánh người tươi cười, tuy gương mặt anh lạnh lùng không cười, nhưng nể mặt anh là con của đại đội trưởng, Lục Hướng Noãn vẫn chỉ đường cho anh.
Nhưng mà nói xong thì cô rời đi.
Cô chán ghét đàn ông, cho dù mặt đẹp trai cũng vô dụng, ở trong mắt cô đều chỉ là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn bóng dáng cô rời đi âm thầm nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên biểu cảm nhất định phải được.
Ngay sau đó, anh đi theo phương hướng cô chỉ.
Khi Lục Hướng Noãn về đến nhà, phát hiện Vương Hiểu Linh dẫn theo Đàm Phượng Kiều còn có Vương Ngọc Hương cũng ở đây.
“Ba thanh niên trí thức này vừa nghe hôm nay cháu xây nhà, nên tới đây giúp cháu.” Vương Quế Anh tiến lên giải thích.
“Cảm ơn.” Vừa nghe thấy thế, Lục Hướng Noãn không từ chối, đến lúc đó bọn họ cần giúp gì trả lại lại là được.
Nếu dựa vào bản thân làm cơm cho mười mấy người, ít nhiều gì vẫn hơi khó khăn.
“Cảm ơn cái gì, chỉ giúp một chút mà thôi.” Lục Hướng Noãn cảm ơn như vậy, khiến bọn họ không quen lắm.
Vì thế dưới giúp đỡ của ba bọn họ, cộng thêm ba mẹ chồng nàng dâu Hoắc gia phụ một chút, tràn ngập khí thế làm cơm trưa cho đám công nhân.
Hoắc Cảnh Xuyên dựa theo phương hướng Lục Hướng Noãn chỉ, thấy được cha anh đang bận việc di chuyển đá.
“Lão tam, sao con tới đây?”
“Mọi người lại xây nhà sao?” Cho dù Hoắc Cảnh Xuyên đã nhiều năm không về nhà, nhưng vẫn biết bọn họ đang làm gì.
“Đúng vậy, là nhà của thanh niên trí thức đang ở nhà chúng ta.” Hoắc Kiến Thiết không đợi cha mở miệng, đã ở bên cạnh cướp lời giải thích với anh.
Vừa nghe là xây nhà cho cô, Hoắc Cảnh Xuyên để bụng, lập tức xắn tay áo lên đuổi cha anh sang một bên, tự mình ra tay, nói hoa mỹ là không muốn cha anh mệt.
Hoắc Đại Khánh cũng không tức giận, tiếp tục đi bận chuyện khác.
“Thanh niên trí thức ở nhà tên là gì thế?” Hoắc Cảnh Xuyên vừa làm việc, vừa làm như không có chuyện gì hỏi.
“Thanh niên trí thức đó tên Lục Hướng Noãn, từ Bắc Kinh tới.” Hoắc Kiến Thiết nói hết mọi chuyện anh ta biết cho anh nghe, phút cuối cùng còn cảm thán Lục Hướng Noãn đúng là xinh đẹp.
…
Không biết sau này hời cho nhà ai cưới tới tay.
Nhưng mà những lời này lọt vào tai Hoắc Cảnh Xuyên lại có vị không đúng, làm bộ ho khan hai tiếng, sau đó lơ đãng nói:
“Anh cả, anh có vợ rồi.”
Không biết vì sao anh không thích nghe anh cả anh nói như thế, có thể là tiềm thức đang quấy phá, nhưng có một số thứ như vượt qua khống chế của mình, một phát không thể vãn hồi.
“… Ồ…” Hoắc Kiến Thiết không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại chậm rãi nói: “Anh biết anh có vợ mà…”
Anh ta thật sự không hiểu gì, anh ta có vợ không phải là chuyện mọi người đều biết sao?
Không chỉ có vợ, hai đứa bé trong nhà còn rất lớn.
“Làm việc đi.” Hoắc Cảnh Xuyên kịp phản ứng vừa rồi mình hơi thất thố lập tức nói, sau đó đẩy nhanh tốc độ làm việc, nhà của thanh niên trí thức này phải xây tốt một chút.
Hoắc Kiến Thiết bị anh rống như vậy, sợ tới mức suýt nữa làm rơi đồ trong tay.
Cuối cùng đám Lục Hướng Noãn cũng nấu xong cơm trưa trước giữa trưa, nhưng mà không dám chậm trễ, nấu cơm xong thì để lên xe đẩy tay, mấy người dùng xe đẩy tay đẩy đồ tới chỗ nhà đang xây của Lục Hướng Noãn.