Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 236 - Chương 236: Anh Trai Mau Ra Ăn Cơm

Không xác định Chương 236: Anh trai mau ra ăn cơm

Lúc trước trước khi xây nhà Lục Hướng Noãn đã nói rõ với hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh, cô dùng đồ nhà bọn họ, bao gồm củi lửa còn có rau trong vườn đều dùng tiền trả.

Rau đáng mấy đồng chứ, hơn nữa thứ như củi lửa có đầy trên núi, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh sống chết không chịu chiếm tiện nghi của Lục Hướng Noãn.

Nhưng ai bảo Lục Hướng Noãn quá kiên trì, không cần đồ của nhà bọn họ, muốn dùng của những người khác trong đội.

Cuối cùng không còn cách nào, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ tới lúc đó lấy ít tiền là được.

“Đại đội trưởng, ăn cơm.” Còn chưa tới trước mặt, Vương Hiểu Linh đã gân cổ thét to.

“Ăn cơm, lão tam, ăn cơm xong hãy làm.” Hoắc Đại Khánh gọi Hoắc Cảnh Xuyên đang vùi đầu làm việc.

“Dạ.” Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng đồng ý, nhưng động tác trên tay không dừng lại.

Mấy công nhân khác vừa nghe nói ăn cơm, lập tức ném đồ trong tay xuống, chạy tung tăng đi qua.

“Lục Hướng Noãn, sao người nọ còn đang làm việc, không tới ăn cơm thế.” Vương Hiểu Linh vừa múc canh cho bọn họ, vừa lặng lẽ nói nhỏ với Lục Hướng Noãn.

Canh này là chè đậu xanh ninh một hai tiếng, cho bọn họ giải nhiệt.

“Tôi đi gọi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì đi về phía Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà cách anh ba thước thì dừng lại.

“Anh trai mau ra ăn cơm.” Suy nghĩ một lát, Lục Hướng Noãn vẫn lễ phép gọi một tiếng, dù sao đám đại đội trưởng đều ở ngay trước mặt.

Kết quả cô mới dứt lời Hoắc Cảnh Xuyên lập tức quay đầu lại, vẻ mặt không chút gợn sóng nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, sau đó nhanh chóng rời mắt thản nhiên nói một câu:

“Ừm.”

Lục Hướng Noãn thấy thông báo xong, thì nhanh chân chạy lấy người.

Mà trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên mới ổn định không lâu, lại bị Lục Hướng Noãn khuấy cho long trời lở đất, một phát không thể vãn hồi.

Hôm nay nấu cơm dùng lương thực là đống lương thực cô để ở khu thanh niên trí thức, nếu đã tách ra, vậy lương thực không cần thiết ăn chung.

Cho nên cơm trưa làm rất nhiều bánh bột ngô hai mặt, còn xào hai món rau xanh không có thịt, tuy đơn giản nhưng quản no.

Lục Hướng Noãn vốn đang định nhân cơ hội đến xưởng chế biến thịt mua hai lạng rưỡi thịt heo, mang về nấu ăn, dù sao bọn họ cũng xây nhà giúp mình.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã bị cô ném xuống, đối với tình cảnh hiện giờ, chuyện cô xây nhà vốn đã hấp dẫn tai mắt mọi người, nếu lại bỏ tiền mua thịt heo, vậy thì càng thêm kéo thù hận.

Đặc biệt là trong đội vốn không thấy nhiều thịt, chỉ có khi ăn tết giết heo, mỗi nhà mới có thể dựa vào công điểm ăn một ít.

Cho nên Lục Hướng Noãn vô cùng cẩn thận chỉ có thể dựa vào phân lượng, cho bọn họ ăn no trong khoảng thời gian xây nhà.

Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, tự mình xơi cơm cho mình, sau đó tìm vị trí địa lý tốt ngồi một bên vẻ mặt không chút biểu cảm ăn, nhưng đôi mắt vẫn luôn khóa chặt Lục Hướng Noãn.

Lục Hướng Noãn luôn cảm thấy có người nhìn lén mình ở phía sau, nhưng mà khi quay đầu lại thì phát hiện mọi chuyện đều rất bình thường, cô quy kết nguyên nhân là vì cô không nghỉ ngơi đầy đủ.

Không nghĩ tới khi cô quay đầu Hoắc Cảnh Xuyên đã vội vàng rời mắt, làm bộ như không có chuyện gì vùi đầu ăn cơm.

Dù sao mấy năm ở bộ đội không phải ở không.

“Người nọ là ai thế, sao tôi chưa từng thấy vậy? Trông còn đẹp trai hơn người Bắc Kinh tôi từng gặp, cũng không giống chúng ta, là thanh niên trí thức từ thành phố xuống sao?” Đám Vương Hiểu Linh ngồi cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện.

“Không quen biết.” Vương Ngọc Hương là thanh niên trí thức tới đại đội Hồng Kỳ sớm nhất, nhưng cũng chưa từng gặp anh.

Ngay khi mấy người tò mò người kia là ai, Lục Hướng Noãn ở bên cạnh mở miệng: “Con trai út nhà đại đội trưởng.”

Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy ba người khác đều hiểu ra, hóa ra là con trai út nhà đại đội trưởng tiến vào bộ đội tham gia quân ngũ từ nhỏ, trên mặt hiện lên hâm mộ và kính nể.

Dù sao thời buổi này, chính là một người tham gia quân ngũ cả nhà vinh quang.

Có lẽ là nghỉ nên về thăm người thân, nhưng mà nhìn gương mặt lạnh như băng sương, người sống chớ tới gần của anh, đám Vương Hiểu Linh không dám tự tìm không thoải mái cho mình, tiến lên chào hỏi.

Cho nên đợi những người này ăn uống no đủ xong, đám Lục Hướng Noãn nhanh chóng thu dọn đồ, rời khỏi đây.

Mà Hoắc Cảnh Xuyên từ lúc Lục Hướng Noãn xuất hiện, đôi mắt chưa từng rời đi.

 


Bình Luận (0)
Comment