Trong khoảng thời gian ngắn Hoắc Cảnh Xuyên không nói nên lời, Lục Hướng Noãn không phải người xinh đẹp nhất anh từng gặp, nhưng là người khiến anh động lòng.
Hơn nữa còn là người anh nhìn lần đầu tiên đã thích, anh cũng không hiểu mình bị làm sao, giống như là bị quỷ ám.
Thích một cô gái mới gặp mấy lần, nhưng không thể phủ nhận chính là anh muốn trải qua nửa đời còn lại với cô.
Loại ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt.
Lục Hướng Noãn thấy anh không nói câu nào, thì biết mình đoán đúng rồi, cho nên mở miệng không chút lưu tình:
“Nhưng mà tôi không thích anh, thậm chí có thể nói chính xác là tôi ghét anh.”
Nói dễ nghe một chút là nhất kiến chung tình, khó nghe một chút còn không phải là thấy sắc nảy lòng tham ư?
Quả nhiên đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Hiện giờ cô đối mặt với lão tam Hoắc gia, trong lòng không có chút hảo cảm nào.
“Không sao, anh có thể đợi, đợi một ngày em thích anh.” Hoắc Cảnh Xuyên cũng không vì câu này của cô mà dễ dàng lùi bước, trái lại nói ra quyết tâm.
“Không có ngày đó, hơn nữa mong sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Còn nữa tôi không cần anh làm việc giúp tôi, như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét anh.” Lục Hướng Noãn cảm thấy mình đã nói rất rõ với anh.
Còn anh muốn làm thế nào, đó là chuyện của anh, không liên quan tới cô.
“Đúng rồi, tôi đã đính hôn, đợi tôi trở về thành phố sẽ kết hôn.” Lục Hướng Noãn nói xong thì không quay đầu lại rời đi.
Để lại Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt tay, đứng ngây ngốc tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết đứng ở đó bao lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới rời đi, nhưng mà khi đi trong đầu tràn ngập chuyện cô trở về thành phố kết hôn.
Nghĩ tới đây, trái tim anh như sắp nổ tung.
Từ trước tới nay anh bày mưu lập kế thích khống chế toàn cục trong lúc nhất thời rối loạn đúng mực, không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng mà cứ từ bỏ như vậy, anh lại không cam lòng.
Lúc này trong lòng Lục Hướng Noãn hoàn toàn không có chút áy náy vì từ chối Hoắc Cảnh Xuyên thẳng như vậy, cô đã sớm qua cái tuổi thích mộng mơ.
Huống hồ hiện giờ cô xuyên tới niên đại này, sống một mình không thơm sao, đâu cần nghĩ quẩn trong lòng đi kết hôn, Lục Hướng Noãn nghĩ một lát thì ném Hoắc Cảnh Xuyên ra sau đầu.
Chỉ là khách qua đường râu ria, đương nhiên là không cần lãng phí thời gian trên người anh.
Bên này Vương Dược Phú và vợ Lý Tiểu Uyển đã sớm sắp xếp đồ xong, Vương Dược Phú còn đặc biệt chạy tới hợp tác xã mua bán mua nửa cân bánh hạch đào và hai lạng rưỡi kẹo sữa thỏ trắng.
Bình thường vợ anh ta thích ăn kẹo cho ngọt miệng, có lẽ em gái anh ta cũng thích.
Anh ta vốn định mua một lọ đồ hộp đào vàng, nhưng bị vợ anh ta không hề nghĩ ngợi phủ quyết, còn oán trách anh ta không xem tình hình hiện giờ.
Hiện giờ sắp có nạn đói lớn, có tiền còn không bằng mua thêm mấy cân lương thực cho em gái, ít nhất không cần lo lắng bị đói.
Vương Dược Phú vừa nghe thấy có lý, vì thế cầm tiền đến chợ đen mua 10 cân bột ngô.
Đã tốn rất nhiều tiền của anh ta, đau lòng muốn chết.
Mà Lý Tiểu Uyển còn nhờ mẹ cô ấy làm bộ quần áo cho Lục Hướng Noãn, dùng phiếu vải cô ấy tích cóp được mấy tháng.
Cô ấy vốn định làm váy cho mình, nhưng mà lần trước nhìn quần áo em gái có mảnh vá, nên may quần áo cho cô trước.
Dù sao hiện giờ cô ấy không thiếu quần áo, chậm rãi nhon cũng được.
Hai người cột mấy thứ này lên xe, Vương Dược Phú lái xe chở Lý Tiểu Uyển đến tìm cha mẹ mình.
Mà Vương Quốc An và Lưu Thúy đã sớm sắp xếp túi to túi nhỏ, nhưng phần lớn đều là lương thực, còn là lương thực thô.
Đều tại trận mưa to kia, hiện giờ lương thực ở chợ đen đã tăng lên mấy lần.
Đợi Vương Dược Phú dẫn Lý Tiểu Uyển đến, bọn họ đã cho đồ lên xe cùng xuống nông thôn.
Trong lúc này Lưu Thúy còn lo lắng mang nhiều đồ như vậy chọc Lý Tiểu Uyển tức giận, vẫn luôn giải thích với hai vợ chồng.
Trái ngược là Lý Tiểu Uyển nghe xong cũng không tức giận, trái lại còn săn sóc tôn trọng mẹ chồng, vội vàng bảo Vương Dược Phú dừng xe, cho hai vợ chồng Vương Quốc An nhìn xem bọn họ mang gì theo.
Hai vợ chồng Vương Quốc An nhìn cũng không biết nên nói gì mới phát, Lưu Thúy vui vẻ nắm tay Lý Tiểu Uyển khen Vương gia bọn họ cưới được cô ấy xem như là tổ tiên tích phúc tám đời.