Lưu Thúy nhìn cô không khách sáo với mình, trái tim cũng dần thả lỏng.
Không biết vì sao mấy người nói chuyện, lại nhắc tới nhà mới này của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn cũng phải suy nghĩ giải thích với bọn họ, sợ vì chuyện nhà mà có khúc mắc với bọn họ, dù sao cô bị mẹ kế cha ruột bắt nạt như vậy còn có thể lấy ra được khoản tiền xây nhà ở nông thôn, vậy thì quả thực khó mà nói nổi.
Tiền xây nhà là lúc trước ông ngoại cô hi sinh nhận được khoản bồi thường, bị cha ruột mẹ kế giấu đi, khi cô xuống nông thôn vừa vặn lấy lại, không muốn tiện nghi cho bọn họ.
Vì thế Lục Hướng Noãn còn đặc biệt nhấn mạnh người cha cặn bã của cô là tới cửa ở rể, còn là phượng hoàng nam trèo cành cao.
Như vậy hành động của cô không gọi là trộm, mà là quang minh chính đại lấy tài sản nhà mình.
Cho nên khi cô giải thích xong, thấy mấy người không nói lời nào trên mặt hiện lên chút hoảng loạn và sợ hãi:
“Cha nuôi mẹ nuôi, có phải con làm sai hay không… Vậy đợi sau này con kiếm tiền trả lại bọn họ… Con chỉ không muốn số tiền của ông ngoại con rơi vào tay bọn họ…”
Nói một lát nước mắt chảy ra, chuyện này cũng phải cảm ơn thể chất nước mắt mất khống chế của nguyên chủ, nếu đổi thành cơ thể của cô lúc trước, đó chính là đánh chết cũng không khóc được.
“Em không sai, em có gì sai chứ, sai đều là bọn họ, ngoan đừng khóc, em khóc như vậy mọi người nhìn đều đau lòng.” Lý Tiểu Uyển lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Lục Hướng Noãn không thích bị người khác chạm vào muốn từ chối theo bản năng, nhưng mà động tác của cô ấy nhanh hơn.
“Chị dâu con nói không sai, hai tên súc sinh kia đúng là còn sống quá tiện nghi cho bọn họ.” Lưu Thúy từng thấy vết sẹo trên người Lục Hướng Noãn, rất rõ ràng là bị người ta đánh, cho nên bà ấy vô cùng căm hận đôi cha mẹ bất lương kia.
Nếu đổi thành bà ấy mà nói, không chỉ lấy lại tiền, còn phải đập nát nhà bọn họ, khiến tôm nhừ cá thối bọn họ còn dám lăn lộn nữa không.
“Thật ạ?” Lục Hướng Noãn mở to đôi mắt ngập nước nhìn bọn họ, thực ra trong lòng sắp nổi da gà.
“Thật thật.”
Mấy người nói mấy câu dỗ Lục Hướng Noãn xong, lại sợ chậm trễ Lục Hướng Noãn làm việc, cho nên không ở đây lâu thì đi trở về.
Lục Hướng Noãn muốn giữ bọn họ ở lại nhà ăn bữa cơm, cũng không giữ lại được.
Nhưng mà khi bọn họ trở về, Lục Hướng Noãn lấy nấm mộc nhĩ cô mới nhặt trên núi không lâu vào túi, sau đó nhanh chóng đưa cho bọn họ mang về.
Đây là thứ tốt hiện giờ cô có thể lấy ra ngoài, đợi thu hoạch vụ thu xong, cô sẽ đến trong núi tìm kiếm tiếp, nhìn xem có thể phát hiện thứ tốt gửi về bên Bắc Kinh hay không.
Nếu đổi thành mấy thứ khác đám Vương Quốc An sẽ không nhận, nhưng mà vừa thấy là thổ sản thì nhận láy.
Còn dặn dò Lục Hướng Noãn có việc thì đến huyện thành tìm bọn họ, sau đó chạy nhanh trở về.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không ở nhà nghỉ ngơi, đợi bọn họ đều đi không thấy bóng dáng thì khóa cửa lại, xuống ruộng tiếp tục làm việc.
Nhưng thật ra Hoắc Cảnh Xuyên bị mấy câu nói của Lục Hướng Noãn làm tổn thương, không thích anh cũng được, anh có thể đợi đến ngày cô thích mình.
Dù sao anh có một đống thời gian.
Nhưng sao cô sẽ kết hôn chứ?
Anh chỉ cần nghĩ tới cô sắp kết hôn, đã muốn ra tay bóp chết người đàn ông chưa từng gặp mặt kia.
Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng phiền muộn nghẹn khuất không có chỗ phát tiết đi thẳng tới cục công an ở huyện thành, tìm Vương Giải Phóng đang chuẩn bị tan làm.
Vương Giải Phóng vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới đây thì vui sướng không biết nên nói gì, khi đang chuẩn bị nói hai câu thì phát hiện anh không thích hợp.
Vô nghĩa, đây là chuyện người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bởi vì gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên xanh mét, chau mày, cả người chính là dáng vẻ núi băng lạnh lẽo người sống chớ tới gần.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh… Làm sao vậy…” Vương Giải Phóng bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, yếu ớt tiến lên hỏi.
“Uống rượu đi.” Hoắc Cảnh Xuyên chậm rãi nói mấy chữ, hiện giờ anh muốn dùng cồn làm tê mỏi bản thân.
“Được, vừa vặn tôi tan làm.” Vương Giải Phóng thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không khó xử anh, lập tức bàn giao công việc còn lại đi ra ngoài với anh.
Hôm nay anh ta sẽ liều mình bồi quân tử, uống thống khoái với anh.
Không biết Hoắc Cảnh Xuyên đến hợp tác xã mua bán mua hai bình Ngũ Lương Dịch từ khi nào, xách trong tay.