“Cha nuôi mẹ nuôi, anh, chị dâu, sao hôm nay mọi người có rảnh tới đây?” Lục Hướng Noãn tiến lên trước nói.
“Đây là Noãn Noãn ư?” Lưu Thúy chỉ Lục Hướng Noãn không chắc chắn hỏi.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới nhớ tới trước khi làm việc đã bao mình kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt, chẳng trách bọn họ không nhận ra mình.
Cô nhanh chóng cởi mũ ra, còn cởi luôn cả khăn che mặt nữa.
Lúc này đám Vương Quốc An mới nhận ra cô.
“Cha nuôi con nói mưa to ngâm hết hoa màu, năm nay lương thực giảm sản lượng, không chừng lại giống mấy năm tới. Bọn mẹ sợ con đói bụng, nên mang lương thực tới cho con.” Lưu Thúy tiến lên nắm chặt tay cô, vẻ mặt từ ái nói.
Đứa nhỏ này mới mấy ngày không gặp, sao lại gầy như thế, đã sắp da bọc xương, khiến bà ấy đau lòng muốn chết, chắc chắn là sống không tốt.
“Chị và anh trai em cũng vậy, khi tới cũng không mang gì, chỉ mang ít lương thực. Em gái, em ăn trước, ăn hết bọn chị lại mang tới cho em.” Lý Tiểu Uyển cũng tiến lên nói.
Lục Hướng Noãn nghe bọn họ nói như vậy lập tức ngây ngẩn cả người, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, không có bất cứ người nào quan tâm mình đói bụng hay không như bọn họ, còn từ xa tới đưa lương thực cho cô.
Nhìn ánh mắt quan tâm của bọn họ, trái tim vùi rất sâu của Lục Hướng Noãn như xuất hiện khe hở, nhẹ nhàng có dòng nước ấm chảy xuôi.
Nhưng mà rất nhanh cô kịp phản ứng: “Đủ ăn ạ, một mình con không ăn hết nhiều như thế, lát nữa mọi người mang về đi.”
Trong không gian của cô có lương thực, không thể tranh miếng ăn với bọn họ.
Nhưng mà tâm ý của bọn họ, Lục Hướng Noãn sẽ ghi tạc trong lòng.
“Khách sáo với bọn mẹ làm gì, cho con thì con cứ cầm lấy, lại từ chối thì xa lạ quá.” Lưu Thúy giả vờ tức giận, ngay cả Lý Tiểu Uyển ở bên cạnh cũng phối hợp theo.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn không có cách nào, chỉ có thể tạm nhận lấy, tính toán qua một thời gian nữa sẽ tự mình trả lại.
Nhưng thật ra Vương Quốc An vẫn luôn ở bên cạnh không được tự nhiên ho khan, lúc này Lục Hướng Noãn mới thoáng hồi hồn, nhanh chóng chào hỏi ông ấy.
Vương Quốc An thấy mục đích của mình đạt được, gương mặt vui tươi hớn hở nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
Mà Lưu Thúy biết tính cách của chồng, cũng không tiến lên vạch trần ông ấy.
Trò chuyện một lát, Lục Hướng Noãn nhanh chóng mở cửa ra.
…
Dẫn bọn họ tiến vào nhà.
Mà Vương Quốc An và Vương Dược Phú thân là đàn ông thì lấy lương thực trên xe xuống, sau đó mang tới phòng bếp cho Lục Hướng Noãn.
Cũng may bình thường Lục Hướng Noãn làm việc vẫn luôn để tâm nhãn, đồ trong phòng bếp đều là đồ đào từ khu thanh niên trí thức lúc trước, lương thực cũng khoảng 10 cân.
Còn gia vị gì đó thì không có, thứ xa xỉ như dầu càng đừng nói.
Dù sao vì xây nhà ở này mà nghèo đến mức ấy, có lẽ chuột tới nhà cô còn tay không khóc lóc rời đi.
Cô không dám lấy đồ trong không gian ra, chỉ sợ đến lúc đó người nào không có mắt nhân lúc cô không ở nhà chuồn êm vào nhà cô, tuy cô đã chuẩn bị đầy đủ cả.
Nếu không phải sợ dọa những người khác, cô đã kéo hàng rào điện ở xung quanh.
Niên đại này quá đặc biệt, đủ loại ngưu quỷ xà thần, cô chỉ có thể cẩn thận sinh sống mà thôi.
Cho nên Vương Quốc An tiến vào phòng bếp xong, nhìn thấy phòng bếp chỉ có bốn bức tường rỗng tuếch, thậm chí nồi trên bệ bếp cũng thủng lỗ to, đôi mắt hơi ướt nóng.
Nhưng mà vì lo lắng Lục Hướng Noãn nhìn thấy, ông ấy nhanh chóng lau khô nước mắt đi, sau đó khuân lương thực đổ vào túi khác.
Bởi vì lát nữa ông ấy còn phải mang túi về.
Thứ may mắn duy nhất còn tồn tại bình yên vô sự là bình nước của Lục Hướng Noãn, chất lượng còn khá tốt, cho nên đợi hai cha con Vương Quốc An bận việc xong, Lục Hướng Noãn nhanh chóng dẫn mấy bọn họ ngồi xuống, tự mình đi rót nước cho bọn họ.
Chẳng qua cốc nước cũng có lỗ thủng.
“Tiểu Noãn, có khó khăn gì cứ nói với cha mẹ, đừng chịu đựng một mình.” Lưu Thúy uống ngụm nước cho nhuận giọng nói.
Người ở niên đại này đều rất chất phác, cho nên hai vợ chồng Vương Quốc An nhận Lục Hướng Noãn làm con gái, vậy thì thật sự đặt trên đầu quả tim mà yêu thương.
“Mẹ nuôi, hiện giờ con không có khó khăn gì, nếu có con chắc chắn sẽ nói cho mọi người.” Lục Hướng Noãn biết bọn họ tốt bụng, cho nên trên mặt cũng không từ chối.