Mà Vương Hiểu Linh thấy Dương Thiên Chân lại bắt đầu tác quái, sợ chậm trễ mình kiếm công điểm, quay đầu nói với Đàm Phượng Kiều một tiếng, tự mình khiêng cuốc xuống ruộng làm việc.
“Không có, thanh niên trí thức Dương, cô không thể trở về được nữa.” Vương Quốc An vừa nghe là chuyện này, nhanh chóng gọn gàng dứt khoát nói chuyện ông ấy biết ra, sợ cô ta lại ầm ĩ lên.
Ít nhất hiện giờ ông ấy còn chưa nhận được thông báo từ bên trên.
Khoảng thời gian trước cô ta ầm ĩ muốn về Bắc Kinh, nháo văn phòng thanh niên trí thức của bọn họ gà chó không yên, người ngã ngựa đổ, quấn mọi người khổ không nói nổi.
Tốn rất nhiều sức lực mới đưa cô ta về, vì thế còn cãi nhau với lão già Hoắc Đại Khánh kia một trận.
“Tôi không tin, chắc chắn là ông nói dối, có phải ông lừa tôi hay không? Ông nói với tôi, có phải ông lừa tôi hay không.” Vừa nghe ông ấy nói như vậy, cả người Dương Thiên Chân rơi vào trạng thái điên cuồng, kêu gào với Vương Quốc An.
Lúc này Lưu Thúy đã hiểu là có chuyện gì, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện bà ấy quay đầu không nhìn cô ta, xoay người hỏi thanh niên trí thức khác Lục Hướng Noãn ở đâu?
Bởi vì bọn họ tới đây lâu như vậy, còn chưa gặp được cô.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, hóa ra bọn họ là tới tìm Lục Hướng Noãn.
Lúc này Vương Chí Văn mới vỗ đùi, nhớ tới hình như Lục Hướng Noãn là cháu gái của Vương Quốc An, nhanh chóng tiến lên giải thích với bọn họ hiện giờ Lục Hướng Noãn đã xây nhà, dọn ra ngoài ở.
Đám Vương Quốc An vừa nghe trong lòng có mấy phần kinh ngạc, nhưng không thể hiện trên mặt, cuối cùng làm phiền Vương Chí Văn đưa bọn họ qua.
Đương nhiên là Vương Chí Văn đồng ý, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, anh ta có thể giúp được, càng khỏi phải nói Vương Quốc An là phó chủ nhiệm của văn phòng thanh niên trí thức.
Cho nên anh ta làm phiền Võ Thắng Lợi nói với đại đội trưởng một tiếng, sau đó dẫn bọn họ rời đi.
Còn Dương Thiên Chân đến bây giờ vẫn chưa tiếp nhận được hiện thực, ầm ĩ muốn Vương Quốc An đưa cô ta về Bắc Kinh, nhưng Vương Quốc An không chịu để ý tới cô ta.
Bị cô ta bức thật sự nóng nảy, để lại một câu lại ầm ĩ sẽ đưa tới nông trường cải tạo, mới miễn cưỡng đè cô ta xuống.
Nhưng đợi bọn họ đẩy xe đạp tới, Lục Hướng Noãn đã sớm khóa cửa đi làm việc, vì thế mấy bọn họ lại ăn bế môn canh.
“Có lẽ thanh niên trí thức Lục đi làm việc, mọi người ở đây đợi một lát, cháu xuống ruộng gọi cô ấy tới.” Vương Chí Văn nói xong, không đợi những người khác nói chuyện đã chạy chậm rời đi.
Để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, thực ra Vương Quốc An muốn nói không cần phiền phức như vậy, bọn họ ném đồ qua tường là được.
Nhưng anh ta đã chạy không thấy bóng dáng, chỉ có thể mặc anh ta, thực ra trong lòng Vương Quốc An và Lưu Thúy đã gấp không đợi nổi muốn gặp con gái mềm mại kia.
“Nhà em gái con cách trong đội còn rất xa, không biết ở một mình có an toàn hay không.” Vương Quốc An rời mắt, sau đó đánh giá căn nhà mới này.
“An toàn, nhà này còn là nhà gạch xanh mà.” Vương Dược Phú sờ một lát, hài lòng liên tục gật đầu, mãi đến khi anh ta thấy mảnh vụn thủy tinh và bụi gai trên tường, quả thực là hài lòng không thể hài lòng hơn.
Như vậy ăn trộm muốn trộm đồ cũng không dễ dàng, nói ra em gái này của anh ta rất thông minh.
Không tệ không tệ, giống anh ta.
Lục Hướng Noãn đang bận việc trong ruộng, nghe có người gọi tên cô thì nhanh chóng ra khỏi ruộng ngô, ra bên ngoài nhìn phát hiện là Vương Chí Văn ở khu thanh niên trí thức.
Lúc này Vương Chí Văn cũng thấy được Lục Hướng Noãn, nhanh chóng vẫy tay với cô, lớn tiếng bảo cô tới có chút việc, có việc tìm cô.
Lục Hướng Noãn có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn đặt cuốc xuống đi qua.
“Chú cô tìm cô, đang ở nhà đợi cô ấy.” Vừa rồi chạy quá nhanh, cho nên khi Vương Chí Văn nói chuyện hơi thở hổn hển.
“Chú tôi ư?” Lục Hướng Noãn cau mày hỏi.
Vương Chí Văn thấy cô không rõ, nhanh chóng sửa miệng nói là cả nhà Vương Quốc An đợi cô ở cửa nhà cô, lúc này Lục Hướng Noãn mới hiểu rõ, nói cảm ơn với anh ta.
Sau đó rẽ trở về, nói với Vương Hiểu Linh một tiếng rồi đi về nhà.
Mà lúc này Vương Hiểu Linh cũng nghĩ tới chuyện Vương Quốc An là chú cô.
Đợi khi Lục Hướng Noãn trở về, phát hiện mấy người đang ngồi xổm ở cửa nhà cô.