“Bị cơm nóng văng trúng.”
“Tự cô làm sao?” Bị cơm nóng văng trúng, còn nóng vào mặt, Hoắc Đại Khánh nghe kiểu gì cũng không tin.
“… Ừm…” Vương Ngọc Hương nói mơ hồ.
Trong lòng Hoắc Đại Khánh như gương sáng, vừa nhìn là biết cô ta nói dối, nhưng hiện giờ rất rõ ràng, hỏi chỉ sợ không hỏi được gì.
Nếu cô ta không muốn nói, vậy ông ấy cũng không lãng phí miệng lưỡi, ít nhất tính mạng vẫn còn là được, nhanh chóng bảo cô ta lên xe về đại đội Hồng Kỳ.
Trên đường trở về, Hoắc Đại Khánh suy nghĩ cho mặt cô ta, bảo Vương Ngọc Hương ngày mai đi nhặt phân trâu.
Vương Ngọc Hương biết đại đội trưởng muốn tốt cho mình, tuy ghét bỏ phân trâu khó ngửi, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Công việc như nhặt phân trâu thường không phải người già, thì chính là trẻ con trong đội làm, trẻ tuổi một chút sẽ chê phân trâu dơ muốn chết, trên người còn có mùi khó ngửi giặt kiểu gì cũng không sạch mùi, hun đau cả mắt.
Ngoài ra chính là công điểm quá thấp, năm cân phân trâu mới được 1 công điểm, một ngày làm mệt muốn chết còn không được ba bốn công điểm, đều là làm việc còn không bằng làm culi trên ruộng, kiếm được nhiều công điểm hơn.
Nếu không mọi người đều trông cây vào nhặt phân trâu kiếm được mấy công điểm, đã sớm cả nhà già trẻ đi uống gió Tây Bắc.
Hoắc Đại Khánh thấy cô ta thức thời đồng ý, cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại dựa vào đó nghỉ ngơi.
Nhưng mà trên đường về gồ ghề lồi lõm, dọc đường đi xe bò đi gập ghềnh, cơ thể Hoắc Đại Khánh đã sắp bị tan thành từng mảnh.
Cuối cùng là mong ngôi sao mong ánh trăng, mong tới đại đội Hồng Kỳ, Hoắc Đại Khánh được con trai cõng xuống xe mới cảm thấy mình được giải thoát.
Mà Vương Ngọc Hương bảo Vương Diệu Tổ dừng ở giao lộ còn chưa tiến vào đại đội, nói cảm ơn với anh ta, sau đó cúi đầu che mặt về khu thanh niên trí thức.
Tiềm thức của cô ta đang tác quái, không muốn những người khác trong đội nhìn thấy dáng vẻ của cô ta hiện giờ.
Khi Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều nấu cơm ở trong phòng bếp, còn đang thảo luận sao Vương Ngọc Hương lâu như vậy còn chưa từ bệnh viện trở về.
Kết quả hai người vừa mới dứt lời, thì nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh, không rảnh lo cục bột đang xoa trên tay, hai người ném xuống chạy ra ngoài.
Quả nhiên là Vương Ngọc Hương, cho dù băng gạc bao cả mặt, hai bọn họ vẫn nhận ra được.
“Đã trở về, bác sĩ nói sao?”
Vương Ngọc Hương vất vả lắm mới ổn định tâm trạng, nghe cô ta hỏi như vậy thì lập tức ấm ức chảy nước mắt, Đàm Phượng Kiều sợ tới mức nhanh chóng lấy khăn tay trong lòng ra tiến lên lau nước mắt cho cô ta.
“Đừng khóc, cô mà khóc vết thương trên mặt càng dễ nhiễm trùng để lại sẹo thì không tốt.” Đàm Phượng Kiều luống cuống tay chân, nhưng mà Vương Hiểu Linh thì vô cùng trấn định.
Nhưng mà những lời này của Vương Hiểu Linh thật sự rất linh, quả nhiên là Vương Ngọc Hương nhanh chóng nín khóc, khóc nức nở nói:
“… Bác sĩ… Bác sĩ nói… Có khả năng để lại sẹo…”
“Không sao, bác sĩ nói có khả năng, thì chính là không để lại sẹo.” Đàm Phượng Kiều vỗ bả vai cô ta an ủi.
“Để lại sẹo cũng không phải chuyện lớn gì, trên người tôi vết sẹo lớn nhỏ cộng lại cũng không thể đếm hết.”
Vương Hiểu Linh ra vẻ nhẹ nhàng nói, nhưng thực ra mỗi khi nghĩ tới bị đánh, cả cơ thể run lẩy bẩy.
Bị đánh thành chuyện thường ngày trong thời thơ ấu của cô ấy, loại bóng ma này vẫn liên tục đến khi cô ấy cầm đồ rời khỏi Bắc Kinh xuống nông thôn đến đại đội Hồng Kỳ.
Cô ấy từng lặp lại với mình hết lần này tới lần khác, sau này sẽ tốt hơn, tốt đến mức khiến người nhà hối hận đến đứt ruột đứt gan.
Vương Hiểu Linh thấy bọn họ không tin, vì thế xắn ống quần của mình lên lộ đùi cho bọn họ xem, bên trên chi chít sẹo.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết bị ngược đãi vô cùng tàn nhẫn.
“Cô…” Lúc này Đàm Phượng Kiều kinh hãi, cô ấy chơi với Vương Hiểu Linh lâu như vậy, vậy mà không phát hiện vết sẹo trên người Vương Hiểu Linh.
“Chuyện nhỏ thôi, vết thương như vậy còn nhiều trên người, tôi không thèm để ý. Vương Ngọc Hương, cô cũng đừng quá để y, hơn nữa mặt không thể làm cơm ăn, tỉnh táo lên.” Vương Hiểu Linh nói xong thì buông ống quần xuống.
Nếu không phải vì an ủi Vương Ngọc Hương, cô ấy còn lâu mới để lộ vết sẹo của mình cho người khác xem.