Lúc này có lẽ Vương Ngọc Hương thật sự được cô ấy an ủi, lập tức ngừng chảy nước mắt.
Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh thấy cảm xúc của cô ta ổn định lại, bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi, bọn họ về phòng bếp tiếp tục bận việc, nếu không trời tối còn không được ăn cơm.
Khi Vương Ngọc Hương vào nhà, Dương Thiên Chân đang nằm trên giường đất nhai kẹo sữa thỏ trắng.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Dương Thiên Chân giống như làm chuyện trái lương tâm, ánh mắt trốn tránh.
“Hôm nay cô ăn cơm chưa?” Không lâu sau, Vương Ngọc Hương mở miệng.
“Mặt cô… Mặt cô không liên quan tới tôi, tôi đã nói là không ăn không ăn, là tự cô tới gần bắt tôi ăn, là lỗi của cô… Đúng, là lỗi của cô, không liên quan tới tôi.” Dương Thiên Chân đúng lý hợp tình nói, càng nói càng cảm thấy mình có lý, đôi mắt dám nhìn thẳng Vương Ngọc Hương, hơn nữa đôi mắt còn không chớp một cái.
Lúc này cô ta thấy Vương Ngọc Hương bị băng gạc bao kín mặt, không có chút cảm giác tội lỗi và áy náy.
Đừng nói là hỏi hiện giờ mặt cô ta thế nào, bác sĩ nói sao, ngay từ câu đầu tiên mà cô ta nói chính là giải vây cho mình.
Vương Ngọc Hương nghe cô ta nói như thế, lập tức giải thích với cô ta: “Tôi biết, tôi không trách cô.”
Nói một lát, thì vẻ mặt áy náy cúi đầu.
Như là nghĩ tới gì đó, Vương Ngọc Hương lập tức ngẩng đầu hỏi: “Cô thì sao, cô không bị thương chứ?”
“Tôi bị thương hay không không liên quan tới cô, cô đừng rảnh rỗi là lượn lờ trước mặt tôi nữa, dáng vẻ của cô hiện giờ sẽ dọa người ta sợ, cô không biết sao?” Dương Thiên Chân kêu gào nói, hoàn toàn không bận tâm những lời mình nói ra sẽ giống như con dao nhỏ cắm vào trái tim người ta.
Vương Ngọc Hương nghe cô ta nói như thế, hơi sửng sốt một lát, có chút lúng túng nói:
“… Thật… Sự… Dọa người ta sợ như vậy ư…”
“Thật, thật, cô còn muốn hỏi mấy lần nữa, cô có phiền không, không nghe hiểu tiếng người à?” Vẻ mặt Dương Thiên Chân ghét bỏ, luôn cảm thấy nhìn nhiều mấy lần mình sẽ trở nên xấu như cô ta.
Cuối cùng dưới nỗ lực của Dương Thiên Chân, Vương Ngọc Hương đi ra ngoài.
Thực ra nói một cách chính xác là bị Dương Thiên Chân đuổi ra ngoài.
Nhưng mà cho tới bây giờ là như vậy, Vương Ngọc Hương vẫn không vì mặt mình bị thương mà oán trách hận Dương Thiên Chân, mà chỉ nghĩ là mình, tìm nguyên nhân từ người mình.
Cuối cùng Vương Ngọc Hương đưa ra kết luận, đó chính là buổi sáng khi mình bưng cơm, thật sự không bưng chắc, mới khiến đống cơm đó bắn hết lên mặt mình.
Khi ăn cơm Vương Ngọc Hương bưng bát cháo của mình lên, xoay người muốn đi đưa cơm cho Dương Thiên Chân, nhưng bị Đàm Phượng Kiều đoạt lại.
“Đủ rồi, vừa rồi chúng tôi đã múc 7 bát, cộng thêm bát trong tay cô nữa là đủ rồi.” Vương Hiểu Linh giải thích với cô ta.
Hôm nay cô ấy và Đàm Phượng Kiều cố ý không nấu cơm của Dương Thiên Chân, bởi vì nấu cô ta cũng không ăn, trái lại phần cơm của cô ta sẽ vào bụng mấy thanh niên trí thức bọn họ.
Bởi vì đã nấu ra mà không ăn, là lãng phí.
Nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ nói bọn họ chiếm tiện nghi của cô ta.
Vì tránh cho đến lúc đó bị Dương Thiên Chân trả đũa, cho nên đám Vương Hiểu Linh phải nhanh chóng bóp tắt chuyện này.
“Sao các cô lại như vậy, sao không để thanh niên trí thức Dương ăn cơm, lát nữa cô ấy sẽ đói bụng mất. Đều là người ở cùng khu thanh niên trí thức, mọi người giúp đỡ nhau không được sao?” Vương Ngọc Hương nghe cô ấy nói như vậy, trên mặt không vui lắm.
Vương Hiểu Linh nghe cô ta nói như vậy, cảm thấy hôm nay xem như mở mang tầm mắt.
Vừa rồi cô ấy và Đàm Phượng Kiều hấp bánh bột ngô xong, chuẩn bị nhân lúc hấp bánh vào phòng lấy quần áo bẩn đi giặt.
Nhưng không ngờ tới còn chưa vào phòng, thì nghe thấy hai người nói chuyện, Đàm Phượng Kiều giữ chặt cô ấy, hai người dán sát vào cửa nghe, phát hiện mặt của Vương Ngọc Hương thật sự bị Dương Thiên Chân làm bị thương.
Dương Thiên Chân không nói xin lỗi thì thôi, hai bọn họ đều nghe rõ vẫn luôn chỉ trích, còn đẩy hết lỗi sai lên người Vương Ngọc Hương.
Chuyện này đổi thành người khác đều sẽ tức giận, nhưng mà vậy mà Vương Ngọc Hương như bị ma ám, còn nói chuyện giúp Dương Thiên Chân, Vương Hiểu Linh cảm thấy đầu cô ta bị nước vào.
Lần đầu tiên thấy có người thánh mẫu như vậy, nhưng mà lòng tốt dùng sai chỗ, trông cậy vào đại tiểu thư Dương Thiên Chân kia bị tốt bụng của cô ta cảm hóa, quả thực là si tâm vọng tưởng.
“Tùy cô, dù sao hôm nay không nấu cơm cho cô ta, nếu cô sợ cô ta đói bụng thì đưa phần của cô cho cô ta ăn đi.” Vương Hiểu Linh nói xong, thì rời đi.