Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử đẩy tới đẩy lui, người nào cũng không chịu mở miệng nói trước.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh không nhìn nổi nữa nổi giận, chỉ Quách Cẩu Tử cách ông ấy gần nhất bảo Quách Cẩu Tử nói.
Vương Chí Thành không bị chỉ đến vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa: “Lão Quách, ông nói đi, để lão Hoắc đưa ra chủ ý.”
Cuối cùng không có biện pháp, Quách Cẩu Tử nói chuyện Dương Thiên Chân đã hai ngày không xuống ruộng làm việc ra.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy thế biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Các ông có ý nghĩ gì không?” Hoắc Đại Khánh mở miệng hỏi.
Hai người lắc đầu, nếu bọn họ có biện pháp, cũng không đến mức tới tìm người bệnh bị thương như ông ấy.
Hoắc Đại Khánh thấy thế cũng cúi đầu trầm tư, mấy ngày trước còn có thể lấy chuyện bị bắt xuống nông trường cải tạo hù dọa cô ta, nhưng hiện giờ mới qua đi mấy ngày đã không có tác dụng.
Nếu bảo Hoắc Đại Khánh thật sự đưa Dương Thiên Chân đến nông trường cải tạo, ông ấy không thể nhẫn tâm.
Dù sao một người đàn ông trưởng thành cũng không chịu đựng nổi, càng khỏi phải nói tới cô gái nũng nịu chưa từng chịu khổ như cô ta.
Bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, ba người cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh thật sự không nghĩ ra được biện pháp, dứt khoát đưa ra ý để Dương Thiên Chân đi theo Vương Ngọc Hương đi nhặt phân trâu.
Nhìn dáng vẻ của cô ta hiện giờ, cô ta không cần công điểm để nuôi sống bản thân, dơ một chút, nhưng tóm lại là vẫn mạnh hơn chui xuống ruộng ngô làm việc.
Ít nhất cũng có việc làm.
Quách Cẩu Tử và Vương Chí Thành nghe thấy thế, bọn họ không có biện pháp chỉ có thể gật đầu, dựa theo lời Hoắc Đại Khánh nói đến khu thanh niên trí thức tìm Dương Thiên Chân.
Nói rõ chuyện này với cô ta.
Khi Quách Cẩu Tử và Vương Chí Thành đến khu thanh niên trí thức, Dương Thiên Chân đang nằm trên giường ăn socola.
Không biết có phải gần đây cô ta ăn nhiều đồ ngọt quá hay không, răng hàm vẫn luôn rất đau, nghe thấy bên ngoài có người đang gọi mình, cô ta nhanh chóng mặc áo vào che nửa gương mặt đi ra.
Kết quả phát hiện không phải đại đội trưởng, trên mặt có chút thất vọng quay đầu trở về.
Cô ta còn tưởng là tới đón cô ta về Bắc Kinh.
Quách Cẩu Tử và Vương Chí Thành bị động tác của cô ta làm cho mơ hồ, hai người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, cuối cùng vẫn là Vương Chí Thành mở miệng ngăn cô ta lại.
Nhân tiện nói chuyện sắp xếp cô ta đi nhặt phân trâu với Vương Ngọc Hương.
Dương Thiên Chân vừa nghe bọn họ nói như thế thì xù lông, loại chuyện như nhặt phân trâu đánh chết cô ta cô ta cũng không làm, vừa dơ vừa thối, cô ta ngửi mùi thôi đã thấy ghê tởm, càng khỏi phải nói bảo cô ta tự tay nhặt.
Cho nên trực tiếp từ chối bọn họ.
“Nếu không đi nhặt phân trâu mà nói, vậy bây giờ cô đi làm việc.” Vương Chí Thành bị thái độ của cô ta làm cho tức giận.
Suốt ngày kén cá chọn canh, không thể học thanh niên trí thức khác được sao?
Khu thanh niên trí thức có nhiều thanh niên trí thức như vậy, có người nào giống như cô ta.
“Không đi.” Dương Thiên Chân vẫn lắc đầu, hiện giờ trong đầu cô ta đều chỉ là ý nghĩ về Bắc Kinh.
“Người khác đều xuống ruộng làm việc, cô làm gì mà không đi?” Lần này đổi thành Quách Cẩu Tử nổi giận.
“Bọn họ là bọn họ, tôi không giống với bọn họ, cha mẹ tôi thương tôi từ nhỏ, chưa từng để tôi làm bất cứ việc gì. Hơn nữa thanh niên trí thức chúng tôi là xuống nông thôn làm xây dựng, không phải xuống làm việc cho các ông.” Giọng điệu của Dương Thiên Chân kiêu căng nói, hoàn toàn không màng hai người đàn ông trung niên đã bị cô ta chọc tức trợn tròn mắt.
“Cô… Cô được lắm… Tôi tìm đại đội trưởng nói chuyện với cô.” Vương Chí Thành tức giận chỉ vào Dương Thiên Chân tay còn đang phát run, nhưng mà Dương Thiên Chân vẫn như người không có vấn đề gì.
Hai người nhìn dáng vẻ hết thuốc chữa của cô ta, trực tiếp vung tay áo chạy lấy người.
Hoắc Đại Khánh nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của bọn họ, thì biết việc này không thành, bảo bọn họ đều xuống ruộng bận việc đi.
Việc này đợi eo của ông ấy khỏi, ông ấy sẽ xử lý.
Nếu thật sự không được mà nói, bức ông ấy nóng nảy đến lúc đó ông ấy xin chỉ thị của lãnh đạo công xã, đưa cô ta tới nông trường cải tạo chịu khổ mấy ngày.
Tam Ma Tử tỉnh, là bị đau tỉnh, khi anh ta tỉnh lại phát hiện mình không đứng dậy nổi, lại cúi đầu nhìn, phát hiện vậy mà cả người mình không mặc quần áo, trần trụi.