Thậm chí chân còn run lên lùi về sau hai bước.
“Bà Vương, bà có biện pháp gì không?”
Lâm Hồng Hà nhát gan còn yêu tính mạng vừa nghe thấy thế nhanh chóng nắm lấy cánh tay bà ta hỏi, sợ kế tiếp sẽ tới lượt cô ta.
“Tôi có biện pháp, chẳng qua…”
“Bà Vương, bà lại làm phong kiến mê tín gì, tôi lập tức đưa bà tới công xã, đến lúc đó để lãnh đạo công xã tự mình trị bà.” Vương Chí Thành vốn tâm trạng bực bội nghe được bà Vương nói như thế, thì biết bà ta lại muốn làm chuyện xấu gì đó.
Cho nên lập tức nóng nảy, không để ý tới tình cảm trực tiếp dỗi một câu.
Bà Vương bị ông ấy dọa như vậy lập tức giả làm rùa đen rút đầu che miệng không nói, chỉ có Lâm Hồng Hà vẫn luôn lôi kéo cánh tay bà ta bảo bà ta nghĩ biện pháp cho mình, xua đuổi tai họa đi.
Quách Phú Quý con trai của Quách Cẩu Tử đang cõng sọt đi khắp nơi nhặt phân trâu, vừa nghe thấy cha anh ta xảy ra chuyện thì nhanh chóng ném sọt, không quan tâm chạy nhanh tới, dựa vào bộ xương chưa tới hai lạng thịt chen vào.
Khi cậu ta nhìn thấy cha nằm yên trên đất không nhúc nhích, nước mắt lập tức giống như bầu trời có mưa, chảy ra rào rào, tiến lên nhào lên người cha cậu ta khóc lóc.
“Cha, cha không thể chết được.”
“Cha…”
“… Con còn chưa gặp mặt cha lần cuối mà… Cha…”
Quách Phú Quý khóc như đứt từng khúc ruột, đấm ngực, dậm chân, hoàn toàn đắm chìm trong bi thương, rất có tư thế muốn đi theo cha cậu ta.
“Cháu trai… Cháu khóc hơi sớm… Cha cháu còn chưa chết đâu…” Vương Chí Thành nhìn Quách Phú Quý khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, có chút xấu hổ nói.
Cậu ta đúng là con trai ngoan của cha cậu ta, cũng may bây giờ Cẩu Tử bất tỉnh nhân sự, nếu không chắc chắn sẽ cầm roi đuổi đánh con cháu bất hiếu này gần chết mới thôi.
Đâu có con trai ruột mong cha chết như vậy.
“… Cái gì… Cha cháu còn chưa chết ư…” Như nghe được chuyện vô cùng kinh ngạc vui sướng, Quách Phú Quý hừ một cái, thuận tiện dùng tay áo lau sạch sẽ nước mắt nước mũi trên mặt.
Mở to đôi mắt xám xịt nhìn Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành bị cậu ta nhìn như vậy thì hơi chột dạ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
“Cha cháu vẫn còn thở, đó chính là chưa chết. Cháu nhanh trở về tìm chú Kiến Thiết của cháu đi, bảo ông ấy đánh xe bò tới nhanh chóng đưa cha cháu đến bệnh viện khám xem. Nếu chậm trễ thời gian như vậy, có lẽ thật sự sẽ chết thật đấy.”
Quách Phú Quý còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc vui mừng, vừa nghe thấy tin dữ này thì nhanh chóng chạy đi gọi người.
Sợ muộn một bước, cha cậu ta thật sự không còn.
“Lão Quách, ông ngàn vạn lần đừng chết, ông mà chết đi con trai ông sẽ thành cô nhi, đến lúc đó không có ai quản, đến lúc đó ông đâu có mặt mũi đi xuống gặp Liên Hoa.” Vương Chí Thành lẩm bẩm nói mãi, người xung quanh nghe ông ấy nói như vậy tâm trạng càng thêm trầm trọng.
Mọi người đều để ý tới Quách Cẩu Tử, mà Tam Ma Tử mất máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh bên cạnh thì không ai nhìn không ai quản, bị ném sang một bên.
Đây là chênh lệch giữa người với người, bình thường Quách Cẩu Tử tốt bụng, nhà ai có chuyện gì ông ấy đều tới giúp, cũng chưa từng cãi nhau với người ta, người trong đội đều thích ông ấy.
Lục Hướng Noãn bị chen ở bên ngoài nghe bọn họ càng nói càng thái quá, cuối cùng không ngồi yên trực tiếp chen vào.
Lại để bọn họ nói tiếp như vậy, Lục Hướng Noãn cảm thấy Quách Cẩu Tử mà bọn họ đang nói đã sớm tới Tây Thiên cực lạc.
Mà Vương Hiểu Linh còn chưa kịp phản ứng, người đã không thấy bóng dáng.
“Thanh niên trí thức Lục chạy tới phía trước làm gì thế?” Hứa Gia Ấn vỗ bả vai Võ Thắng Lợi hỏi.
Võ Thắng Lợi bị hỏi thì lắc đầu.
Vương Hiểu Linh nghe hai bọn họ nói chuyện mới biết Lục Hướng Noãn đi vào, vì thế nhanh chóng chen vào, sợ lát nữa Lục Hướng Noãn sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì hiện giờ ở trong mắt Vương Hiểu Linh, Lục Hướng Noãn chính là ân nhân cứu mạng của cô ấy, kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn.
Nếu không có cô mà nói, ngày hôm qua cô ấy thật sự nghĩ quẩn trong lòng đi tự tử.
Khi Vương Hiểu Linh chen vào đã muộn, bởi vì Lục Hướng Noãn đang ngồi xổm trên mặt đất, làm bộ làm tịch kiểm tra cơ thể của Quách Cẩu Tử.
Thực ra trong lòng Lục Hướng Noãn đã sớm có đáp án, bởi vì trước khi Quách Cẩu Tử ngất xỉu gương mặt trắng bệch, tay chân vô lực, đột nhiên mất đi ý thức hôn mê bất tỉnh, chuyện này thực sự phù hợp với triệu chứng thấy máu là ngất xỉu như trong sách y.