Lục Hướng Noãn tính toán đợi ngày mai mình rảnh rỗi sẽ tìm thợ mộc trong đội, nhìn xem có thể nghĩ cách trang bị hai bánh xe dưới thùng nước hay không, như vậy nhẹ nhàng còn ít dùng sức hơn.
Nếu không mỗi lần khiêng thùng nước như vậy đều là khảo nghiệm lực cánh tay.
Khiêng nước nóng xong thì phải dùng nước lạnh trộn lẫn, nếu không cô sẽ thành con heo bị nóng chín chuẩn bị rụng lông.
Ngoài ý muốn chính là khi cô đi, lu nước vừa vặn tới đáy, kết quả bây giờ cô trở về, lu nước tràn đầy.
Lục Hướng Noãn nhìn đòn gánh còn hơi ướt ở sau cửa, lập tức không khó đoán là ai làm.
Chuyện này khiến Lục Hướng Noãn bắt đầu tự hỏi có phải đối xử quá hà khắc với Vương Hiểu Linh hay không, dù sao cô bé kia hiểu chuyện như vậy.
“Lục Hướng Noãn, cô đang làm gì thế? Sao còn chưa tắm đi? Lại không tắm lát nữa nước sẽ nguội mất, rất dễ bị cảm.” Vương Hiểu Linh đi ra, nhìn thấy Lục Hướng Noãn giơ đèn dầu đứng trước mặt lu nước trong phòng, đang ngẩn người, trong lúc nhất thời có chút nghi ngờ.
“Bây giờ đi tắm ngay.” Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần vội vàng xách non nửa thùng nước rời đi.
Trong lúc này Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn xách cố sức như vậy, vì thế tiến lên giúp cô, kết quả lại bị Lục Hướng Noãn từ chối.
Có một số việc vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn, Lục Hướng Noãn không muốn trở thành loại người việc gì cũng phải dựa vào người ta.
Đàn ông phụ nữ đều không được.
Dựa núi núi sập, dựa cây cây đổ, dựa heo heo chạy, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình, mới là tốt nhất.
Nhưng mà công cụ trên tay có hạn, còn có mấy thứ trong không gian quá vượt mức quy định, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được không phải là đồ năm này, cho nên Lục Hướng Noãn đứng dưới vòi hoa sen giản dị tự mình chế tác bắt đầu tắm rửa.
Hôm nay cô dùng xà phòng để tắm, lấy khăn tắm lau khắp người, trên người xuất hiện một lớp bọt dày.
Lục Hướng Noãn nổi hứng chơi đùa bắt đầu thổi bọt biển trên người mình, mãi đến khi cô không cẩn thận nhìn thoáng qua thùng nước, mới dừng lại hành động ấu trĩ của mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, trên người Lục Hướng Noãn quấn một chiếc khăn tắm, lau tóc đi ra.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên một đường theo đuôi phía sau Lục Hướng Noãn nhìn thấy Lục Hướng Noãn về nhà an toàn xong, ngây người ở cửa nhà cô một lát.
Mãi đến khi bao thuốc lá trong túi hút hết, anh mới xoay người về nhà.
Con người anh không có thói quen hút thuốc, chỉ khi tâm trạng vô cùng phiền muộn mới có thể thỉnh thoảng hút hai điếu.
Rất rõ ràng, tối hôm nay tâm trạng của Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không tốt, từ lúc Lục Hướng Noãn nhắc tới đối tượng kết hôn của cô đã bắt đầu thay đổi.
Chẳng qua còn chưa tới cửa nhà, đã bị Vương Quế Anh ra ngoài tìm anh chặn đường.
Hai ngày nay tâm trạng của Vương Quế Anh cũng rất kém, vất vả lắm con trai út mới thích một cô gái, hơn nữa bà ấy cũng nhìn trúng cô gái kia, nhưng mà cô gái người ta đã có đối tượng ở thành phố.
Chẳng qua không thể nói với người ta chuyện này, chỉ có thể buồn bực một mình trong lòng, nếu không nói ra không chỉ thanh danh của con trai không còn, thanh danh của thanh niên trí thức Lục người ta cũng không dễ nghe.
Cả đời này Vương Quế Anh chưa từng làm chuyện gì thiếu đạo đức, không thể già rồi lại đi làm mấy chuyện thiếu đạo đức.
Lần này con trai út nhà bà ấy không có phúc khí, đợi kiếp sau nếu có duyên mà nói, thì mong con trai út của bà ấy gặp được thanh niên trí thức Lục người ta sớm một chút.
Nhưng mà chuyện quan trọng nhất chính là phải kéo con trai sắp đi tới cuối con đường lại, nếu không con trai bà ấy sẽ thật sự độc thân cả đời mất.
Nghĩ tới hôm nay Phượng Lan tới nhà bà ấy nói chuyện, trong lòng Vương Quế Anh đã có tính toán.
“Chú con nói con đã sớm trở về, kết quả mẹ ở nhà đợi con một lúc lâu cũng không thấy con về.” Vương Quế Anh tiến lên hỏi.
…
“Đi dạo một lát.” Hoắc Cảnh Xuyên mặt ủ mày chau nói có lệ.
Tốt xấu gì cũng chui từ bụng mình ra, cho nên Vương Quế Anh liếc mắt một cái là nhìn ra được, bà ấy đoán tám chín phần mười là lại đến cửa nhà thanh niên trí thức Lục người ta đứng.
Nhưng mà bà ấy không vạch trần chút tâm tư này của anh, dù sao đứa bé đã lớn, da mặt mỏng.
“Tối muộn không nằm lên giường đất ngủ, chạy lung tung làm gì, nhanh theo mẹ trở về ngủ.” Vương Quế Anh nói xong thì đi trước dẫn đường.