Hai người quay về nhà, nhưng mà sau khi về nhà Vương Quế Anh không trở về phòng mình, mà là rẽ vào phòng Hoắc Cảnh Xuyên.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên đánh răng rửa mặt xong tiến vào, phát hiện mẹ anh ta còn đợi anh ta trong phòng chưa rời đi.
Anh còn chưa kịp mở miệng nói, đã bị Vương Quế Anh mở miệng đoạt trước:
“Con trai út à, ngày mai có rảnh đi theo mẹ gặp cháu gái bên nhà mẹ đẻ thím Phượng Lan con không? Cô gái lần này khác, cô bé này trông xinh đẹp, làng trên xóm dưới đều biết, người còn hiền huệ.
Nếu không phải mẹ chơi thân với thím Phượng Lan con, loại chuyện tốt này còn không tới lượt chúng ta đâu.”
Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi mở miệng từ chối: “Không đi.”
Vương Quế Anh nghe anh nói như vậy, vẻ mặt khó chịu như ăn phân, nhưng vẫn không chịu buông tay mở miệng khuyên nhủ:
“Con còn chưa gặp người ta, sao biết có thể nhìn trúng hay không? Tốt xấu gì cũng nên gặp mặt, nếu không ưng thì từ chối, được không.”
“Không gặp, không thích.” Hoắc Cảnh Xuyên nói ra đáp án trước tiên với mẹ anh.
Cho dù là người tốt tới mấy, cũng kém một đầu ngón tay của thanh niên trí thức kia.
Hơn nữa anh vốn có ý nghĩ đời này sẽ không kết hôn, mãi đến khi gặp được thanh niên trí thức kia, mới bắt đầu sinh ra ý nghĩ có nhà của mình, trọng điểm là cái nhà đó có cô.
Nếu không bất cứ kẻ nào cũng không được.
“Con mệt.” Hoắc Cảnh Xuyên dùng nút bịt tai che kín lỗ tai mình, sau đó nằm thẳng trên giường nhắm mắt ngủ.
Mà Vương Quế Anh thì bị thái độ của anh làm cho tức giận, cầm lấy quần áo trên giường đất ném lên người anh.
“Mẹ thật sự là đời trước nợ Hoắc gia các con, đời này phái con tới đây tra tấn mẹ. Có phải con muốn nhìn cha con còn có mẹ buổi tối mỗi ngày vì chuyện hôn nhân đại sự của con mà phát sầu đến mức không ngủ ngon, con mới hài lòng hay không, tên nhãi ranh này.” Cuối cùng Vương Quế Anh trực tiếp nói bài tình cảm, thuận tiện nói đến đoạn cảm động còn chảy hai giọt nước mắt.
“Mẹ ngủ rất say, buổi tối còn ngáy ngủ.” Hoắc Cảnh Xuyên nhắm mắt lại mở miệng nói.
Phòng anh đang ngủ hiện giờ cách phòng mẹ anh ngủ rất gần, cách âm cũng không tốt chút nào, cho nên một khi bên kia có chút động tĩnh, anh có thể nghe được rõ ràng.
Vương Quế Anh bị vạch trần lời nói dối gương mặt già đỏ bừng, tức giận nói một câu:
“Tên nhãi ranh này, sau này bà đây không bao giờ quản con nữa.”
Cuối cùng đóng rầm cửa rời đi.
Kết quả tiêu sái sớm, lực tay của Vương Quế Anh mạnh cỡ nào bản thân bà ấy biết.
Cho nên sau khi đóng rầm cửa xong, bà ấy lập tức hối hận, nhanh chóng xách đèn dầu tới soi lên cửa.
Khi thấy cánh cửa không bị hỏng, lúc này bà ấy mới yên lòng, xoay người về phòng tố cáo con trai út với Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh nghĩ chuyện lớn, nằm trên giường đất nghe vợ ông ấy lải nhải với ông ấy, kết quả nghe một lát thì cạn lời.
Chỉ có chút việc nhỏ như vậy, còn có thể tức tới đức hạnh này, trong lúc nhất thời Hoắc Đại Khánh có chút cạn lời, không biết mình nên nói gì mới tốt.
“Lão già này, tôi đã nói một lúc lâu, tốt xấu gì ông cũng đáp lại một câu chứ, nếu không chẳng phải tôi nói uổng phí sao?” Khi ăn cơm, Vương Quế Anh ăn quá nhiều dưa muối, cộng thêm buổi tối còn nói nhiều, giọng nói của bà ấy đã hơi khàn, xoay người cầm lấy ca tráng men cũ bắt đầu uống nước.
Một ca nước tráng men vào bụng, lúc này bà ấy mới cảm thấy giọng nói thoải mái hơn chút.
“Không gặp thì không gặp thôi, lại không phải chuyện lớn gì, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta đã nhiều tuổi, nhọc lòng chuyện của đám tiểu bối làm gì.
Hơn nữa lão tam nhà chúng ta rất ưu tú, nếu muốn kết hôn không cần bà nói, tự thằng bé có thể tìm được, đến lúc đó xách người tới nhà cho bà.
Cho nên bây giờ bà không đáng tức giận vì chuyện này, không đáng giá. Đến lúc đó làm mình bị tức điên lên, không có ai thương.”
Đối với chuyện tìm đối tượng cho lão tam nhà mình, tuy trong lòng Hoắc Đại Khánh cũng sốt ruột, nhưng cũng nghĩ thông hơn.
“Ông thì biết cái rắm gì, con trai út nhà ông cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nhìn trúng thanh niên trí thức Lục từ Bắc Kinh tới…” Vương Quế Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh nói: “Bà nói cái gì, nói to lên một chút, lải nhải dài dòng tôi không nghe rõ.”
“Không nói gì, tôi nói linh tinh thôi.” Vương Quế Anh lấy bừa cái cớ lừa gạt cho qua, sau đó đi ra ngoài múc chậu nước ấm, dùng khăn lông lau sạch sẽ trên người Hoắc Đại Khánh.