Nhưng chua xót trên mặt nhìn không sót gì, mấy năm nay cũng khám không ít bác sĩ, uống không ít thuốc, nhưng mà bụng của cô ấy vẫn không có thay đổi gì.
Gả tới đây bảy tám năm nhưng chưa từng sinh con cho chồng, tuy chồng và cha mẹ chồng thường xuyên trấn an cô ấy nên nghĩ thoáng chút, nhưng mà kim này không đâm lên người mình nên không biết đau.
Hà Hoa nhân lúc Vương Đại Cương ngủ, từng chui trong chăn lén lau nước mắt không biết bao nhiêu đêm.
“Vợ à, vừa rồi em kéo anh làm gì, anh lại không có bệnh.” Vương Đại Cương vào phòng là miệng lải nhải không ngừng.
“Em biết anh không có bệnh, là em có bệnh, mẹ muốn dẫn em đi khám bệnh.” Hà Hoa chua xót nói, còn không quên dùng ống tay áo lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Lúc này Vương Đại Cương mới kịp phản ứng, đứng bật dậy khỏi giường đất nói: “Anh đi nói với mẹ, em cứ ở yên trong phòng là được.”
Sau khi nói xong, anh ta lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài.
Mà Hà Hoa đang đi giày nghe thấy anh ta nói như vậy, sợ anh ta đầu óc nóng lên nổi điên, giày cũng không rảnh đi chạy theo sau.
“Mẹ, bọn con không trị bệnh này, không có con thì không có con đi, con chấp nhận. Là con có lỗi với mẹ, nhưng con không muốn nhìn vợ con lại chịu tội.”
Thái độ của Vương Đại Cương thành khẩn nói, một người 30 tuổi, nghĩ tới những chuyện mà vợ mình phải chịu lúc trước, nói một lát hốc mắt ấm áp, từ trên mặt chảy xuống mấy giọt nước mắt.
Cho dù bị người ta đứng sau lưng chỉ trỏ cả đời, anh ta cũng chấp nhận, chỉ cần vợ anh ta có thể sống tốt là được.
Anh ta đã sớm muốn nói những lời này với mẹ anh ta, nhưng mà anh ta sợ mẹ và vợ anh ta nghe được sẽ đau lòng, cho nên vẫn luôn chịu đựng không nói, nhưng mà bây giờ anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Phương thuốc cổ truyền lớn bé đã thử không biết bao nhiêu lần, không thấy có một chút hiệu quả thì thôi, còn khiến vợ anh ta ăn khổ không thể tả, đi vào nhà vệ sinh là không ra được.
Mà những lời Vương Đại Cương vừa mới nói, đều bị Hà Hoa đuổi theo ra nghe thấy hết không xót một chữ.
Cô ấy che miệng, nước mắt không ngừng trào ra, vẻ mặt cảm động nhìn Vương Đại Cương trước mặt.
Cô ấy cảm thấy đời này mình gặp được Vương Đại Cương xem như không sống uổng phí, những khổ cực phải chịu lúc trước, vào lúc này đều tan thành mây khói.
Lan Hoa nghe thấy những lời này cũng không biết nên nói gì, nhìn hai người ôm đầu khóc rống, cũng im lặng chảy nước mắt.
Ông trời ơi, nếu có gì không tốt thì cứ để cho bà già này chịu tội đi, tra tấn con trai con dâu của bà ấy làm gì.
Cuối cùng qua thời gian rất dài, trong phòng mới xem như bình tĩnh trở lại, ba người khóc đôi mắt sưng to như hai quả hạch đào, mẹ nhìn con con nhìn mẹ, đều không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Lan Hoa đứng ra nói hai câu:
“Mẹ đã hẹn với thanh niên trí thức Lục ngày hôm qua, tối hôm nay sẽ tới, có được hay không chỉ có lần này.
Nếu thanh niên trí thức Lục cũng không có biện pháp, chuyện này sẽ nghe Đại Cương mới nói, chúng ta chấp nhận số mệnh. Chỉ cần hai vợ chồng con sống tốt, đều mạnh hơn mọi thứ.”
“Mẹ, con không…” Vương Đại Cương còn chưa nói xong, đã bị Hà Hoa dùng tay che kín miệng, ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Mẹ, nghe mẹ.” Hà Hoa nói.
“Vợ à, đi cái gì, ở nhà đi.” Vương Đại Cương vất vả lắm mới có cơ hội thở dốc đứng ra khuyên bảo.
Hà Hoa nỗ lực trấn an cảm xúc của anh ta: “Nghe mẹ đi, chỉ lần này thôi, mẹ cũng là tốt bụng, huống hồ đã hẹn với thanh niên trí thức Lục người ta là tối nay.”
“Vậy được rồi, mẹ, cho dù có được hay không, giống như lời mẹ nói, chỉ lần này thôi.” Vương Đại Cương bắt đầu cò kè mặc cả với mẹ anh ta.
Nhưng mà cũng không ôm hi vọng gì đối với thanh niên trí thức Lục mà mẹ anh ta nói.
Lan Hoa gật đầu, xem như đồng ý.
Sau đó bà ấy cho hai người mấy phút chỉnh lại quần áo xong, ba người mới bắt đầu xuất phát.
Hà Hoa vốn định mang ít đồ cho thanh niên trí thức Lục, dù sao bọn họ tới cầu người ta giúp, nhưng mà mẹ chồng cô ấy không đồng ý, bởi vì tay mẹ chồng cô ấy đang cầm đồ.
Hà Hoa chỉ có thể từ bỏ, tính toán đợi ngày mai đến nhà cha mẹ chồng, đưa bọc nhỏ đường đỏ bên nhà mẹ đẻ cho cô ấy qua cho cha mẹ chồng.
Coi như là mình hiếu kính.