Cùng lúc đó, Lục Hướng Noãn nghĩ tới chuyện mình đồng ý ngày hôm qua, cho nên ăn cơm xong là mở rộng cửa sân, ngồi trên bàn đu dây trong sân thưởng thức vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm.
Mà Vương Hiểu Linh sớm đã thu dọn xong, đang nằm trên giường đất ngủ.
Khi ở hiện đại, Lục Hướng Noãn ít khi nhìn thấy hình ảnh mỹ lệ như vậy, cả không trung đều là sương mù mênh mông, nhìn ngôi sao cũng thành hi vọng xa vời.
Không có biện pháp, ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng.
Khi suy nghĩ của Lục Hướng Noãn đang ngao du, Lan Hoa dẫn theo hai người đi vào.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy người tới xong, đứng dậy còn không quên nhân tiện chào hỏi với bọn họ, khi thấy hai vợ chồng hơi câu nệ phía sau Lan Hoa, trong lòng Lục Hướng Noãn cũng đoán được đại khái.
“Thanh niên trí thức Lục, hôm nay làm phiền cháu rồi.”
“Thím, thím nói gì vậy, chuyện này có gì mà phiền phức ạ.” Hai người nói chuyện một lát, sau đó Lục Hướng Noãn bảo Hà Hoa ngồi xuống.
Mình đặt tay lên cổ tay của cô ấy, bắt đầu nghiêm túc bắt mạch.
Lúc thì chau mày, lúc thì lông mày giãn ra, một lúc lâu sau cũng không nói một câu, nhưng khiến hai mẹ con ở bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Nhưng mà bọn họ không dám mở miệng.
Một lát sau, Lục Hướng Noãn rút tay về, sau đó bảo Vương Đại Cương ngồi xuống.
Khi cô vừa định đặt tay lên bắt mạch cho anh ta, Vương Đại Cương lập tức vèo một cái rút cánh tay về.
“Thanh niên trí thức Lục, như vậy không tốt lắm đâu.” Có lẽ là trời tối, cho nên không ai thấy được gương mặt Vương Đại Cương không biết cố gắng ửng đỏ lên.
Lục Hướng Noãn nghe anh ta nói những lời này, trong lúc nhất thời không biết nên tức hay nên cười, nhưng nghe theo chức trách đối với người bệnh, Lục Hướng Noãn vẫn nói ra:
“Anh Vương, ở trong mắt bác sĩ không có nam nữ, em chỉ bắt mạch cho anh, xem tình hình cơ thể của anh mà thôi, em không có ý gì khác.”
“Thanh niên trí thức Lục người ta đã nói rồi, nhanh vươn tay ra đi. Huống hồ với dáng vẻ của con, cho dù là cho không thanh niên trí thức Lục người ta cũng không nhìn trúng.”
Đúng là mẹ ruột, nói mấy lời tổn hại con trai cũng không cần suy nghĩ.
Mà Hà Hoa thân là vợ của Vương Đại Cương thì ở bên cạnh mím môi cười trộm, cảm xúc không tốt trong lòng vừa rồi lúc này đã giảm bớt không ít.
“Con không có ý đó, con là sợ phá hỏng thanh danh của thanh niên trí thức Lục mà.”
Nếu như bị những người khác nhìn thấy, nói là thanh niên trí thức Lục giở trò lưu manh với anh ta, vậy thì anh ta đã hại thanh niên trí thức Lục rồi.
Lục Hướng Noãn biết anh ta là vì muốn tốt cho mình, cho nên không tức giận, trái lại kìm nén tính tình, nhẫn nại giải thích với anh ta chuyện ở trước mặt bác sĩ không có giới tính rõ ràng.
Huống hồ cô chỉ bắt mạch, lại không làm gì anh ta.
Cuối cùng Vương Đại Cương nghe hiểu mới vươn tay ra, ngay sau đó Lục Hướng Noãn bắt mạch cho anh ta.
Chẳng qua trong lúc bắt mạch lông mày của Lục Hướng Noãn vẫn luôn nhíu chặt, còn nương theo ánh trăng lặp lại đánh giá Vương Đại Cương ngồi trên ghế.
Người này nhìn cũng được, sao mới tí tuổi cơ thể đã thiếu hụt không ít như vậy.
Thực ra nói đơn giản một chút chính là thận hư.
Lục Hướng Noãn bắt mạch xong thì rút tay về, bảo Vương Đại Cương đi ra ngoài cửa đứng, bởi vì có mấy lời ngượng ngùng nói với anh ta.
Nếu không cô sẽ bị định cho danh hiệu nữ lưu manh, cô sắp đại công cáo thành thoát khỏi biển khổ, không thể rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt này được.
Mà Vương Đại Cương tuy trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn nghe lời Lục Hướng Noãn nói đi ra ngoài, trước khi đi còn nói với vợ anh ta là Hà Hoa đừng lo lắng, mọi chuyện còn có anh ta.
Tối muộn Lục Hướng Noãn không kịp đề phòng ăn đầy cơm chó, Lục Hướng Noãn muốn nhanh chóng xong việc rồi đi ngủ vì thế dao sắc chặt đay rối hỏi những vấn đề mà cô muốn biết.
Bao gồm hai người cùng phòng mấy lần.
Khi hỏi vấn đề này gương mặt Lục Hướng Noãn rất bình thường, nhưng mà mẹ chồng con dâu trước mặt thì gương mặt đỏ bừng lên.
“Chuyện này… Chuyện này nên nói… Nói ra miệng thế… Thế nào đây…” Hà Hoa xấu hổ ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời, dù sao đây là chuyện trên giường đất.
Thấy bọn họ như vậy, Lục Hướng Noãn nói thẳng tình hình cô mới bắt mạch cho Vương Đại Cương.
Mẹ chồng nàng dâu nghe Lục Hướng Noãn nói hai chữ thận hư, trong đầu có chút không rõ lắm.
“Thanh niên trí thức Lục, có phải cháu nhầm không, con trai của thím cơ thể cường tráng, một lần có thể khiêng một hai trăm cân lương thực, sao có thể thận hư được…”