Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 319 - Chương 319: Có Thể Trị

Không xác định Chương 319: Có thể trị

Trong lòng Lục Hướng Noãn cũng đã có tính toán, khi cô định mở miệng nói gì đó, Vương Đại Cương vẫn luôn đợi bên ngoài không thấy người ra, còn ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của vợ anh ta, thật sự không đợi kịp nên xông vào.

Kết quả thấy được vợ anh ta đang ngồi ở đó lau nước mắt, đầu óc lập tức nóng lên bước nhanh qua, ôm vợ anh ta vào lòng, giọng nói hơi kèm theo chút khóc nức nở.

Không phải hơi, là anh ta không hề phòng bị khóc: “Vợ, không trị nữa, anh không trị nữa, chúng ta về nhà đi, anh có mình em là đủ rồi.”

“Con nói cái gì thế, mau cút sang một bên.” Lan Hoa nghe những lời này, tiến lên dùng hết sức lực bú sữa kéo con trai sang một bên, sau đó bảo vệ Hà Hoa ở sau người.

“Mẹ, có phải mẹ muốn bức chết con hay không?” Vương Đại Cương tức giận dậm chân.

“Anh Cương, anh đổ oan cho mẹ rồi, không ai bắt nạt em, là em vui quá, em có thể mang thai, có thể mang thai con của anh.” Hà Hoa không rảnh lau khô nước mắt, nhanh chóng giải thích với anh ta.

Đúng lúc này Vương Hiểu Linh nằm trên giường đất không ngủ ngon nghe thấy động tĩnh bên ngoài quá lớn, lo lắng Lục Hướng Noãn xảy ra chuyện nên mặc quần áo vào chạy ra.

Nhìn thấy mấy người trong sân, cô ấy không rõ tình hình lắm nhanh chóng tiến lên, vươn tay không nói hai lời bảo vệ Lục Hướng Noãn ở sau người.

“Không sao, đừng lo lắng.” Lục Hướng Noãn thản nhiên mở miệng.

Nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, lúc này Vương Hiểu Linh mới thả lỏng đề phòng, nhưng vẫn đứng trước mặt Lục Hướng Noãn.

“Cái gì, vợ, em vừa mới nói gì cơ?” Vừa rồi Vương Đại Cương không nghe rõ cô ấy nói lắm.

“Em có thể mang thai, em có thể có con, thanh niên trí thức Lục có thể chữa khỏi bệnh cho em, anh Cương.” Thanh niên trí thức Lục chỉ sờ cổ tay hai vợ chồng bọn họ một lát đã có thể khám ra được bệnh của hai vợ chồng bọn họ.

Ở trong lòng Hà Hoa, Lục Hướng Noãn đã có thể coi là thần y.

Cô ấy nguyện ý tin tưởng Lục Hướng Noãn một lần, cho dù có được hay không đến cuối cùng cô ấy đều không hối hận.

Nếu đến cuối cùng thật sự không thể có con, đó là do cô ấy không có mệnh này, cô ấy đã nghĩ kỹ, đến lúc đó ly hôn với anh Cương, bảo mẹ chồng cô ấy tìm cho anh ta một người vợ mới.

Dù sao không thể trơ mắt nhìn anh ta không có con được, gả cho anh ta nhiều năm như thế, anh ta đối xử với mình đã đủ tốt, cô ấy không thể làm chuyện táng tận lương tâm kia.

“Thật ư?” Đôi mắt của Vương Đại Cương lập tức sáng lên, sáng giống y như bóng đèn.

Lan Hoa làm mẹ cũng cười chảy nước mắt gật đầu, Lục Hướng Noãn cũng cho anh ta đáp án chắc chắn.

Vương Đại Cương vui sướng đến điên lên đột nhiên quỳ xuống trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, không nói câu nào dập đầu rầm rầm rầm ba cái với Lục Hướng Noãn.

Thật sự dọa Lục Hướng Noãn sợ hãi, dù sao tối muộn như vậy, Lục Hướng Noãn thật sự có chút không nhận nổi, Lục Hướng Noãn vừa định vươn tay đỡ lấy.

Đột nhiên nghĩ tới hiện giờ mình không ở hiện đại, lập tức rút tay về, sau đó khuyên bảo anh ta đứng dậy.

Kết quả còn chưa kịp khuyên bảo, một người khác lại dập đầu với Lục Hướng Noãn.

Vợ chồng son vừa dập đầu, vừa không quên mở miệng nói lời cảm ơn.

“Thím, thím mau đỡ hai bọn họ dậy đi, lạy trời lạy đất quỳ tổ tông, quỳ với cháu như vậy đâu được.” Vì thế Lục Hướng Noãn bắt đầu nhờ Lan Hoa bên cạnh giúp đỡ.

“Không sao, thanh niên trí thức Lục, để bọn họ quỳ đi, nếu không phải bối phận khác nhau, bà già này cũng đã dập đầu với cháu một cái, cháu chính là ân nhân cứu mạng của Vương gia thím.” Lan Hoa nói.

Lục Hướng Noãn nhìn người làm mẹ đã nói như vậy, cô cũng ngượng ngùng nói gì nữa, hơi dịch người một chút sau đó mặc kệ hai người.

Chỉ cần không quỳ lạy với cô là được.

Cô sợ giảm thọ, ít nhất cho dù chết, cũng phải đợi cô ăn hết đồ trong không gian lại chết, nếu không mình lao lực tâm tư, tiêu hết sạch tích trữ đồ quá lãng phí.

Khoảng năm sáu phút sau, Lan Hoa mới bảo hai vợ chồng đang quỳ trên đất dừng lại, mấy người tiến lên đỡ Hà Hoa dậy.

Còn Vương Đại Cương bên cạnh, tự mình đứng dậy được.

“Anh Vương, bắt đầu từ ngày mai, buổi tối mỗi ngày anh đến nhà em, em phải châm cứu cho anh.

Mà chị Hà Hoa, hiện giờ trong tay em không có thuốc, đợi thêm hai ngày nữa em lên núi hái ít thuốc, đến lúc đó kê thuốc xong chị ở nhà sắc thuốc, một ngày uống ba lần.”

 


Bình Luận (0)
Comment