Lục Hướng Noãn quyết định dùng Trung y điều trị cơ thể cho hai bọn họ, như vậy có hiệu quả còn không có tác dụng phụ gì.
Thực ra thuốc tây càng nhanh và tiện hơn, chẳng qua trong tay Lục Hướng Noãn không có thuốc, cho dù có Lục Hướng Noãn cũng không lấy ra chữa bệnh cho bọn họ.
“Tôi còn phải châm cứu sao?”
“Thanh niên trí thức Lục bảo anh làm thế nào, anh cứ làm theo thế đó là được, đừng nói linh tinh nhiều như vậy.” Hà Hoa ở bên cạnh đấm Vương Đại Cương.
Hiện giờ cô ấy không cho phép bất cứ người nào nghi ngờ thanh niên trí thức Lục.
Lục Hướng Noãn gật đầu, sau đó mở miệng nói:
“Loại chuyện muốn có con này, chỉ dựa vào mình phụ nữ là không được. Hơn nữa anh và chị Hà Hoa kết hôn nhiều năm như vậy vẫn luôn không mang thai, không đơn thuần chỉ vì chị Hà Hoa, càng có nhiều nguyên nhân là do anh. Chỉ khi cơ thể anh điều trị thật tốt, chuyện có con mới càng nhanh được.”
Thực ra Lục Hướng Noãn nói như vậy còn có chút tư tâm, quy lỗi về nhà trai, như vậy cuộc sống của phụ nữ ở nhà cũng dễ chịu hơn chút.
Hà Hoa biết tính cách của chồng mình, nếu không giải thích với anh ta, anh ta sẽ đánh vỡ nồi vỡ bát hỏi đến cùng, cho nên khi anh ta định mở miệng hỏi tiếp, Hà Hoa nhanh chóng nói:
“Đợi em về nhà nói với anh.”
Nếu vợ đã lên tiếng như vậy, Vương Đại Cương bị vợ quản nghiêm còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nếu đã như vậy khám bệnh cũng đã khám xong, cũng không còn chuyện gì nữa, sắc trời hôm nay không còn sớm, Lục Hướng Noãn còn có chuyện khác chưa làm, cho nên Lục Hướng Noãn lập tức tiễn bọn họ rời đi.
Lan Hoa nhanh chóng nhét vải bông hoa nhỏ trên tay vào trong tay Lục Hướng Noãn.
“Thím, thím làm gì vậy, thím mau cất đi.” Lục Hướng Noãn sờ thấy là vải thì nhanh chóng đẩy về, nhưng không ngờ Lan Hoa không chịu nhận lấy.
Hai người xô đẩy một lát, cuối cùng Lục Hướng Noãn nhận lấy nó, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mới ra khỏi cửa, Lục Hướng Noãn lập tức gọi Hà Hoa lại, kéo sang một bên.
Mà Vương Đại Cương vừa định đuổi theo, kết quả bị Lan Hoa lanh tay lẹ mắt kéo sang một bên:
“Thanh niên trí thức Lục tìm vợ con có việc, con đi theo tham gia náo nhiệt làm gì.”
Bà ấy nhìn ra được thanh niên trí thức Lục có chuyện muốn nói với con dâu, có lẽ bà ấy ở đây cho nên không tiện nói ra.
Chuyện này thật sự là Lan Hoa đoán đúng rồi, lúc này Lục Hướng Noãn đang nói chuyện trên giường với Hà Hoa.
Dựa theo mạch tượng trước mắt của Vương Đại Cương, đó chính là cần khi buổi tối hai người ngủ cùng nhau, đắp chăn lên không làm gì.
Cũng chính là tục xưng cấm dục.
Cho nên Lục Hướng Noãn không ngượng ngùng nói chuyện này ra.
“Vậy anh ấy khó chịu thì làm sao?” Hà Hoa nghe cô nói như vậy, vẻ mặt khó xử.
Anh ta khó chịu cái beep, đàn ông chỉ có chuyện trên giường đất, không còn chuyện khác sao?
Chẳng qua Lục Hướng Noãn không nói những lời này ra, chỉ tặng cô ấy hai chữ: “Chịu đựng.”
Nếu chuyện này còn không làm được, vậy đời này hai bọn họ khó có thể mang thai, cho dù bên cô thi châm nỗ lực thế nào cũng không có tác dụng gì.
Sau khi nói xong thì bảo cô ấy rời đi, mình thì về nhà, đến phòng bếp cầm tam thất mình hái lúc chiều, sau đó dẫn Vương Hiểu Linh đi ra ngoài.
Hai người dựa theo ký ức ngày hôm qua, đi tới nhà Tam Ma Tử.
Vương Hiểu Linh đi theo sau Lục Hướng Noãn, vào phòng ngủ của Tam Ma Tử.
Lúc này Tam Ma Tử đang nằm trên giường đất chịu đựng đói, nhìn nóc nhà đến ngẩn người, trong bụng vẫn luôn sôi ùng ục.
Anh ta đói tới mức muốn đi gặm vỏ cây, nhưng mà tay chân anh ta đều không nhúc nhích được.
Mà Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử ban ngày ban mặt bận rộn chuyện trong đội, đương nhiên quên đi chuyện đưa cơm cho Tam Ma Tử không thể tự gánh vác cuộc sống.
Đợi đám Vương Chí Thành nhớ tới, cũng đã là chuyện sáng ngày mai.
Cho nên khi Tam Ma Tử nghe thấy âm thanh đá cửa, không sai, anh ta không nghe nhầm.
Bởi vì Lục Hướng Noãn chê cửa bẩn muốn chết, bên trên đều là nước mũi, cho nên áp dụng thủ đoạn đơn giản thô bạo, dùng chân đá.
Chẳng qua làm như vậy cô còn ghét bỏ cửa này làm bẩn giày của cô, cô định đợi rời đi sẽ cởi nó ra, ném nó vào trong chậu giặt sạch.
Tam Ma Tử nhìn về phía cửa, sau đó nương theo ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, lúc này anh ta mới thấy được người tới là thanh niên trí thức Lục trong đội.