Nhưng mà hiện giờ ai tới cũng giống nhau đối với anh ta, lúc này anh ta đói quá mức hoàn toàn quên đi giáo huấn của Hoắc Cảnh Xuyên đối với anh ta lúc trước, mở miệng chính là đòi đồ ăn với Lục Hướng Noãn, bảo Lục Hướng Noãn đi ra ngoài nấu cơm cho anh ta ăn.
Lục Hướng Noãn lười để ý tới anh ta, đáp lại một câu: “Ngu ngốc” sau đó không nói gì nữa.
Cô quay đầu bảo Vương Hiểu Linh đi ra, nhìn xem dáng vẻ nằm trên giường sống không bằng chết của Tam Ma Tử hiện giờ.
Vương Hiểu Linh nắm chặt ống tay áo nghĩ một lát, vẫn đứng ra, khi cô ấy thấy Tam Ma Tử nằm trên giường đất, Tam Ma Tử nằm trên giường đất cũng thấy được cô ấy.
Anh ta thành ra như bây giờ chắc chắn là do người phụ nữ thối này làm hại, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua đũng quần mình, nghĩ tới hai ngày nay phải chịu khổ, vũ trụ nhỏ trong lòng Tam Ma Tử xem như hoàn toàn bùng nổ.
Cho dù vừa nói chuyện cơ thể nhúc nhích sẽ hơi đau, nhưng anh ta vẫn mở miệng mắng ra:
“Mẹ kiếp… Đồ kỹ nữ này, làm hại ông đây… Biến thành dáng vẻ như quỷ như bây giờ, nhanh đến đây hầu hạ tôi…”
Những lời nói ra từ miệng anh ta, thật sự là muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.
“Miệng ăn phân sao, thối như vậy.” Tuy không phải đang mắng cô, nhưng ai bảo Lục Hướng Noãn nghe xong trong lòng cảm thấy không vui vẻ lắm.
Cho nên cô mở miệng chính là tinh túy mắng chửi người.
Nhưng mà Tam Ma Tử nhìn thấy anh ta tốn rất nhiều sức lực mắng ra, cũng không thấy đả động được cô ấy, thì càng mở miệng mắng ác hơn.
Anh ta hiện giờ, đương nhiên không rảnh tay để ý tới Lục Hướng Noãn.
Nếu hiện giờ anh ta nhảy nhót tung tăng giống như người bình thường, anh ta chắc chắn sẽ khiến cô ấy biết trên người Mã Vương gia có mấy con mắt.
Không đánh cô ấy tè ra quần, quỳ trên đất gọi anh ta là cha, vậy cô ấy chính là cha anh ta.
Vương Hiểu Linh nghe anh ta mắng mình như vậy, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau, đột nhiên ánh mắt kiên định tiến về trước.
“Cô… Con đàn bà thối… Này…”
Tam Ma Tử còn chưa nói hết câu, gương mặt lập tức bị Vương Hiểu Linh tát mấy cái.
Lần này Vương Hiểu Linh không cần Lục Hướng Noãn chỉ điểm nói làm thế nào, tự mình ra tay, bắt đầu phản kích người đàn ông lúc trước muốn cường bạo mình.
Cuối cùng Vương Hiểu Linh chê da mặt anh ta quá dày, tát anh ta tay đau, dứt khoát không rảnh lo trên đất bẩn, trực tiếp cởi giày ra, đi chân trần dẫm lên mặt đất đầy bụi bẩn.
Sau đó cô ấy cầm giày cỡ 36, điên cuồng tát vào mặt Tam Ma Tử.
Lục Hướng Noãn ở bên cạnh cũng không tiến lên ngăn cản, trái lại còn nhìn cô ấy với ánh mắt thưởng thức, thậm chí ở bên cạnh vỗ tay.
Như vậy mới đúng chứ, sợ hãi rụt rè còn ra thể thống gì.
Đối với loại người vô lại ghê tởm như anh ta, nên dùng dao sắc chặt đay rối, ra tay tàn nhẫn hơn.
“Kỹ nữ… Thối…” Tam Ma Tử bị tát mặt mũi bầm dập mãi mà không nói được nên lời.
Mà Vương Hiểu Linh xả tức xong nhìn Lục Hướng Noãn theo bản năng, khi thấy ánh mắt thưởng thức của Lục Hướng Noãn thì cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần cô không ghét mình là được.
Sau đó Vương Hiểu Linh học dáng vẻ đanh đá của đám phụ nữ trong đội khi cãi nhau, phun nước bọt lên người Tam Ma Tử, trùng hợp chính là vừa vặn dán mắt anh ta lại, moi cũng không thể moi ra.
Nhưng mà hành động này khiến Lục Hướng Noãn cảm thấy ghê tởm lùi về sau mấy bước, lần sau cô phải giảng trước, mọi người phải làm người có tố chất văn minh.
Làm như vậy không khỏi quá tiện nghi cho anh ta.
“… Cô đợi đó cho ông đây… Đợi… Đợi… Ông đây… Nhất định phải khiến… Khiến người… Người trong đội…” Tam Ma Tử vẫn mở miệng vô cùng hùng hổ nói.
Anh ta là thật sự tức giận, cho dù để anh ta ngủ miễn phí mấy ngày cũng không được, quan trọng là anh ta cũng đã mất thứ kia.
Vừa nghe thấy thế, Vương Hiểu Linh có chút luống cuống, nếu thật sự bị người trong đội biết được, cô ấy nên làm gì bây giờ.
Cô ấy không muốn gả cho tên độc thân Tam Ma Tử này.
Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn xin giúp đỡ.
Chuyện đơn giản như vậy còn cần cô dạy, Lục Hướng Noãn ngoáy lỗ tai hơi ngứa, cau mày bất đắc dĩ nói:
“Chỉ có người chết mới có thể hoàn toàn câm miệng lại.”
Cô ghét nhất thu dọn cục diện rối rắm của người khác, một lần thì được, nhiều lần thì không được, cô chính là người vô cùng ghét phiền phức.
Đương nhiên ngoại trừ Hứa Nhạc.