Giọng nói của Lục Hướng Noãn vừa mới vang lên, cái miệng vốn đang lảm nhảm của Tam Ma Tử lập tức câm lại, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi.
Tam Ma Tử có trực giác mãnh liệt, thanh niên trí thức nữ này chắc chắn sẽ nói được làm được, toàn thân lập tức lạnh lẽo, cả người run lẩy bẩy.
“Dùng gì giết?” Lúc này Vương Hiểu Linh run rẩy hỏi.
Nghe cô ấy nói chuyện Lục Hướng Noãn liếc nhìn Vương Hiểu Linh một cái, đồ ngốc này, cô chỉ nói mà thôi, cô ấy thật sự dám làm, cô không muốn vì tên khốn này mà làm bẩn tay cô ấy.
“Cô dám sao?” Lục Hướng Noãn hỏi, mà Vương Hiểu Linh chần chừ một lát gật đầu.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn móc kéo mang từ nhà tới trong túi ra, đưa cho cô ấy.
Mà khi Vương Hiểu Linh nắm kéo tay run rẩy muốn đi đâm ngực Tam Ma Tử, Tam Ma Tử nhát gan, lập tức lắp bắp xin tha với hai người.
Nhưng mà đối với Vương Hiểu Linh đã hơi điên cuồng mà nói, lời xin lỗi muộn màng đã vô dụng.
Đối mặt với Vương Hiểu Linh từng bước ép sát, vậy mà Tam Ma Tử không biết cố gắng tiểu ra.
Chẳng qua nửa người dưới nóng rát đau đớn, nhưng mà lúc này anh ta đã không quan tâm được nhiều như vậy.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Hướng Noãn tiến lên ngăn cản Vương Hiểu Linh đang nhắm mắt đâm người lại.
Vương Hiểu Linh mở mắt ra đôi mắt trợn to xám xịt nhìn cô, nhưng mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao đáng ghét cô ấy lành nghề, nhưng chuyện giết người cô ấy ít làm.
Không đúng, có lẽ là chưa từng trải qua, cô ấy nên chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới dám ra tay.
“Vì loại người này mà làm bẩn tay mình không đáng, ở một bên đi, lát nữa tôi dạy cô làm thế nào.” Bởi vì cô tạm thời nhớ tới cảnh đối diện với Tam Ma Tử ngày đó.
Lúc đó khi Tam Ma Tử nhìn thấy cô, trong mắt có hoảng loạn khó mà che giấu được, vừa vặn bị cô bắt giữ, cho nên trong chuyện này nhất định có gì đó mà cô không biết.
Cho nên đôi tay của Lục Hướng Noãn ôm ngực, nhìn xuống Tam Ma Tử, biểu cảm lạnh như băng ép hỏi anh ta rốt cuộc ngày đó xảy ra chuyện gì.
Tam Ma Tử kịp phản ứng mình không chết cười phá lên ha ha ha, nước mắt xen lẫn nước mũi chảy ra, kèm với khí chất đáng khinh như vậy, suýt nữa khiến Lục Hướng Noãn ghê tởm tới mức nôn hết cơm ăn tối qua ra.
“Mau nói, lại không nói thì không phải cô ấy đâm anh, mà là tôi.” Lục Hướng Noãn thấy anh ta vịt chết còn cứng miệng cố chấp không nói, trực tiếp đoạt lấy kéo trong tay Vương Hiểu Linh, ánh đèn dầu chiếu xuống, trên mũi kéo sắc bén kia tỏa ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta rét run.
“… Tôi nói… Tôi… Nói…” Sợ muộn một chút, anh ta bị cái kéo kia đâm cho ngỏm củ tỏi, Tam Ma Tử lập tức nói ra hết chuyện xảy ra tối đó.
Không dám giấu giếm một chút nào.
Nói chuyện lắp bắp còn không nhanh nhẹn, nhưng Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh ở đây có thể nghe hiểu một chút.
Vì thế Tam Ma Tử vừa dứt lời, vẻ mặt Vương Hiểu Linh phức tạp nhìn về phía Lục Hướng Noãn:
“Con trai út… Nhà đại đội trưởng… Thích…”
Chữ “cô” còn chưa nói ra miệng, đã bị Lục Hướng Noãn cắt ngang, khiến Vương Hiểu Linh lập tức câm miệng vào.
Thực ra trong lòng cô không phải không có gợn sóng, trong lòng có chút bọt nước bắn lên, nhưng bị lý trí tuyệt đối tỉnh táo đè ép xuống.
Cho nên khi cô nhìn về phía Tam Ma Tử, ánh mắt không khác gì nhìn người chết, vậy mà tên này còn dám có ý nghĩ trèo tường nhà cô ngủ với cô.
Không sợ cô lấy súng ra bắn chết anh ta à?
Nhưng đúng là tính toán giỏi, đáng tiếc không có phúc hưởng thụ.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn cảm thấy không thể giữ anh ta lại, nếu như bị cái miệng rộng này của anh ta nói ra, vậy thanh danh của cô sẽ mất sạch.
Cô không để bụng thanh danh gì đó kia, thanh danh không thể ăn được có tác dụng quái gì.
Thực ra mấu chốt nhất chính là cô không muốn bị cột vào với tên khốn nạn kia.
“Nếu không quản được miệng mình, vậy đừng có thì hơn.” Khi Lục Hướng Noãn nói những lời này, nhìn Vương Hiểu Linh đứng ngốc bên cạnh.
“A…” Rất rõ ràng, Vương Hiểu Linh không rõ tình huống lắm, không biết cô đang nói gì, trong đầu vẫn đang dừng lại ở đoạn Tam Ma Tử vừa mới nói.
Cô ấy cảm thấy, con trai út nhà đại đội trưởng không xứng với Lục Hướng Noãn băng thanh ngọc khiết.
“Cắt đầu lưỡi của anh ta, khiến anh ta biến thành người câm là được. Một người tàn phế như anh ta, sau này không nói được câu nào, nằm liệt trên giường, như vậy không phải càng chịu tội hơn đã chết sao?” Lục Hướng Noãn tốt bụng giải thích với cô ấy.