Buổi tối Vương Chí Thành đến nhà Hoắc Đại Khánh vì chuyện trong đội, nói chuyện với Quách Cẩu Tử còn có Hoắc Đại Khánh đến quên cả thời gian.
Cho nên sau khi về nhà trong nhà tối lửa tắt đèn, vợ ông ấy đã sớm nằm trên giường đất ngủ, ông ấy sợ đánh thức bà ấy, cho nên rửa sạch tay chân xong thì tay chân nhẹ nhàng chui vào trong chăn ngủ.
Đợi khi tỉnh lại, là bị Lan Hoa vỗ tỉnh.
“Sáng sớm tinh mơ, bà ra cửa nhặt được tiền à mà vui vẻ như vậy.” Nhìn bầu trời bên ngoài cũng đã tới lúc rời giường, cho nên Vương Chí Thành vừa mặc quần áo vừa trêu ghẹo.
Vẻ mặt Lan Hoa vô cùng vui sướng không che được ý cười nói: “Là chuyện còn vui hơn nhặt được tiền, ông già, tôi nói cho ông biết, ông sắp được làm ông nội rồi.”
Vương Chí Thành đang ngồi trên giường đất đi giày nghe bà ấy nói như vậy, sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên giường đất xuống, cũng may được Lan Hoa phát hiện kịp thời đỡ lấy.
“Ông xem ông đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao làm việc gì cũng y như đứa nhóc như vậy, không biết nặng nhẹ. Ông đi giày cũng có thể bị ngã, nếu như bị những người khác trong đội biết được, chắc chắn…” Lan Hoa bắt đầu sáng sớm tinh mơ lải nhải lẩm bẩm.
Nhưng mà rất nhanh bị Vương Chí Thành mở miệng cắt ngang: “Bà già, tôi sắp làm ông nội ư? Hà Hoa có thai à?”
Ông ấy kích động tới mức lung lay sắp đổ, hai hàm răng cửa suýt nữa bay ra.
Ông ấy vừa dứt lời, lập tức quỳ trên đất dập đầu cảm ơn mười tám đời tổ tông, phải biết rằng con trai cả không có con là tâm bệnh của ông ấy.
“Bà già, hai con gà trong nhà có đẻ trứng không, lần này đẻ trứng đừng bán, đều giữ lại bồi bổ cho Hà Hoa, đừng ấm ức đứa bé trong bụng con bé.” Vương Chí Thành lạy cảm ơn xong, không kịp phủi bụi trên đùi bắt đầu dặn dò.
“Còn chưa mang thai đâu, ông gấp cái gì.” Lan Hoa nhìn thấy ông ấy như vậy, có chút muốn cười.
Vương Chí Thành nghe vợ mình nói như vậy, phủi bụi trên chân nói: “Cái gì, còn chưa mang thai ư? Không phải là bà mới nói tôi sắp làm ông nội sao?”
“Tôi nói là sắp, là ông già như ông không nghe rõ, ông còn oán trách tôi làm gì.”
Nghe thấy thế Vương Chí Thành lập tức ủ rũ cụp đuôi, hoàn toàn không còn vẻ kích động vừa rồi:
“Là tôi sai, thôi, coi như không có chuyện này, bà cũng đừng thúc giục hai vợ chồng son, tạo áp lực cho bọn họ.”
“Ông có thể nghe tôi nói hết được không.” Lan Hoa nhìn thấy ông ấy như vậy, không nhịn được trợn mắt với ông ấy.
“Nói đi.” Đối với Vương Chí Thành mà nói, hiện giờ nói gì cũng giống nhau, thật sự là làm cha mẹ, suy nghĩ cho con cái cả đời.
Lúc này Lan Hoa mới nói chuyện trước khi ngủ tối qua dẫn con trai con dâu đi tìm Lục Hướng Noãn, phút cuối cùng còn cảm thán một câu:
“Nhiều năm như vậy, hóa ra là bên con trai có vấn đề, mấy năm nay Hà Hoa chịu ấm ức rồi.”
Đều là phụ nữ, đương nhiên là mấy năm nay bà ấy biết Hà Hoa sống khổ sống khó khăn cỡ nào.
Vương Chí Thành cũng không nghĩ tới là kết quả này, dù sao chuyện vì đàn ông không được, không sinh được con vẫn là lần đầu tiên ông ấy nghe nói tới.
Từ xưa tới nay, lão tổ tông nói không sinh được đều là vấn đề của phụ nữ mà.
Nếu Lục Hướng Noãn ở đây, có thể thấy rõ ý nghĩ trong lòng ông ấy, chắc chắn sẽ mở miệng giáo dục ông ấy một trận, khiến ông ấy nhìn kỹ tư tưởng của mình cổ hủ như thế nào.
“Vậy là chúng ta có lỗi với Hà Hoa, sau này chúng ta đối xử với Hà Hoa tốt một chút. Bà già, lát nữa rút ra mấy tờ tiền hai ta tích cóp mua quan tài, đưa qua cho Hà Hoa, bảo con bé muốn ăn gì thì mua, đừng để nhà lão nhị biết.”
Vương Chí Thành dặn dò xong, lại hắng giọng nói:
“Bên thanh niên trí thức Lục cũng vậy, bình thường chiếu cố nhiều một chút, đừng để đám người không nói lý lợi hại trong đội bắt nạt. Một cô gái như cô ấy chạy tới chỗ chúng ta cũng không dễ dàng gì, còn trông xinh đẹp như vậy.
Đợi buổi chiều tan làm, tôi đến vườn rau hái ít rau mang qua cho cô ấy.”
Nghe chồng mình sắp xếp như vậy, Lan Hoa cũng không cảm thấy có gì không ổn, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng mà còn không quên thúc giục ông ấy nhanh đi rửa mặt ăn cơm, mình thì vội vàng chạy tới phòng bếp xới cơm.
Bên này Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh ăn cơm xong, thu dọn đồ sau đó kết bạn đến văn phòng đại đội.
Vừa rồi khi dậy buổi sáng, Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua dấu hôn trước ngực Vương Hiểu Linh, phát hiện đã phai nhạt đi nhiều, thêm hai ngày nữa có lẽ có thể hoàn toàn tiêu đi.