Đến lúc đó mình có thể tiễn người đi, lỗ tai lại có thể thanh tịnh hơn nhiều.
Đợi mọi người đều khiêng cuốc đi làm việc, chỉ còn mình Lục Hướng Noãn chưa được điểm danh.
Vương Tú Lan và Vương Hiểu Linh đang khiêng cuốc đợi cô cảm thấy khó hiểu nhìn Vương Chí Thành.
“Hai người đi trước đi, lát nữa cháu đi tìm hai người.” Lục Hướng Noãn nhìn tư thế này, đoán được đại khái có lẽ Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử tìm mình có việc muốn nói.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn mở miệng, cũng không tiện nói gì nữa, dưới thúc giục của Vương Tú Lan vì thế đi theo bà ấy đi làm việc.
Quả nhiên là như vậy, Lục Hướng Noãn đoán đúng rồi, khi Vương Hiểu Linh rời đi, Vương Chí Thành lập tức để hai tay sau lưng đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn.
Mà Quách Cẩu Tử thì đứng phía sau ông ấy.
“Thanh niên trí thức Lục, chú tìm cháu có chút việc, đến trong phòng nói chuyện đi?”
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn ông ấy một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn Quách Cẩu Tử híp mắt cười với cô, gật đầu đồng ý.
Cô không sợ hai bọn họ làm ra chuyện gì gây bất lợi cho mình.
Sau khi vào phòng, Vương Chí Thành rót cho cô một cốc nước, bưng tới.
“Chú Vương, có việc gì chú cứ việc nói thẳng đi ạ.” Lục Hướng Noãn thoải mái hào phóng nhận lấy, uống một ngụm nước, nhìn ông ấy vẫn luôn không nói chuyện, không nhịn được mở miệng nói trước.
“Thanh niên trí thức Lục, vậy chú sẽ nói. Thật sự không giấu giếm, hai ngày nay chú mới biết cháu khám được bệnh, cho nên tối qua chú và đại đội trưởng, còn có chú Quách cháu đã bàn bạc một lát.
Bọn chú muốn bàn bạc với cháu, nhìn xem cháu có nguyện ý làm người khám bệnh cho đại đội Hồng Kỳ chúng ta sau này không?”
Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy trong lòng xao động, nhưng vẫn mở miệng nói lời từ chối:
“Như vậy không tốt đâu ạ, cháu lại chưa từng học chính thức, chỉ đi theo người ta học chút công phu mèo quào, nếu nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cháu cũng sợ.”
Bởi vì có những lúc, nhân tính là không thể bị xem nhẹ.
“Thanh niên trí thức Lục, chuyện này thì cháu không cần lo lắng, đến lúc đó bọn chú sẽ nghĩ cách, hiện giờ chỉ xem bên cháu có đồng ý hay không mà thôi.
Hôm nay chú vứt bỏ cái mặt già này nói mấy câu từ tận đáy lòng với cháu, mấy năm nay đại đội Hồng Kỳ chúng ta vì không có bác sĩ, đã chịu thiệt không biết bao nhiêu lần.
Bệnh viện ở huyện thành quá đắt, đám dân chúng chúng ta đều dựa vào trời ăn cơm, một năm vất vả kết quả chỉ có thể lấy được ít công điểm, tích cóp cả năm còn không đủ đến bệnh viện khám bệnh. Có người đau đầu nhức óc đều ở nhà chịu đựng, luyến tiếc đến bệnh viện.
Nhà Nhị Lư Tử trong đội, đứa bé phát sốt không có tiền đi khám, không cẩn thận ở nhà bị sốt thành kẻ ngốc, vợ Nhị Lư Tử không chịu nổi đả kích đã tự tử.”
Sự thật như vậy, không chỉ là niên đại này, cho dù là hiện đại của cô cũng có rất nhiều người ở khu vực xa xôi, bởi vì chữ nghèo này mà không có tiền khám bệnh.
Khi còn nhỏ cô cũng như thế, Lục Hướng Noãn còn nhớ rõ có một lần khi cô còn nhỏ phát sốt, sốt cao tận 40 độ, đôi cha mẹ kia luyến tiếc bỏ tiền đưa cô đi khám bệnh, đã để cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ngay cả thuốc cũng không có.
Cô quấn cái chăn rách nát nhiều chỗ, cố chịu đựng, cũng may cô mệnh cứng, ông trời không thu nhận cô, để cô sống sót.
“Vậy trong huyện không nghĩ biện pháp ạ? Bồi dưỡng bác sĩ gì đó?” Theo đạo lý mà nói, nhằm vào vấn đề ở nông thôn khám bệnh khó, có lẽ sẽ có chính sách gì đó xuất hiện, bồi dưỡng bác sĩ ở nông thôn gì đấy, nhưng mà lúc này Lục Hướng Noãn không chắc chắn có không.
Bởi vì cô ở đại đội Hồng Kỳ đã nhiều ngày, chưa từng thấy bác sĩ.
Quách Cẩu Tử cướp lời nói trước Vương Chí Thành:
“Có, sao không có, chẳng qua người trong đội đều không biết cố gắng, trong mấy chục hộ cũng không chọn ra được một người có ích.
Đưa đi xong đều khóc lóc chạy vội trở về, nói là học tập ở huyện thành còn mệt hơn xuống ruộng làm việc. Một khóc hai nháo ba thắt cổ, sống chết cũng không chịu học, thường xuyên qua lại như thế nên vẫn luôn trì hoãn, trong đội không có người muốn đi.”
Sau khi nói xong, ông ấy ủ rũ cụp đuôi.