Vương Quế Anh sợ mất mặt trước mặt bạn của lão tam, cho nên nghiến răng đến ổ gà sờ soạng lấy hai quả trứng gà, mang vào bếp chiên nó lên.
Mà Phúc Ni ngồi trước bệ bếp nhóm lửa thì bị mùi thơm làm cho nuốt nước bọt, nhưng không dám nói gì.
Hỏi chính là cô ta sợ mẹ chồng cô ta, mẹ chồng cô ta mà tức giận lên, thì ngay cả cha chồng là đại đội trưởng còn dám đánh, hiện giờ cô ta còn chưa ăn gan hùm mật gấu đi nhổ lông trên người mẹ chồng.
Chỉ một lát sau hai bát mì nóng hổi nấu xong, lần này Vương Quế Anh không dám sai con cả, cho nên bảo con dâu thứ Phúc Ni bên cạnh bưng mì qua.
Vương Quế Anh vừa tiến đến thì phát hiện không thích hợp, đặt bát mì lên bàn mở miệng hỏi:
“Sao bây giờ lại thu dọn đồ? Tối muộn như vậy còn muốn làm gì?”
Mà Phúc Ni ở phía sau bà ấy đặt bát xong, thì lén đi ra ngoài, bởi vì vừa rồi khi mẹ chồng cô ta múc mì, không múc hết được vào bát cho nên còn ít nước lèo trong nồi.
Cô ta sợ bị chị dâu cả lén uống mất.
Vương Giải Phóng nhanh chóng tiến lên tốt bụng giải thích cho Vương Quế Anh: “Bác gái, hiện giờ trong bộ đội có việc, bảo đoàn trưởng Hoắc trở về.”
“Cái gì, lúc này mới về nhà mấy ngày, sao lại đi gấp như thế.” Vương Quế Anh vừa nghe anh ta nói như vậy, thì không bình tĩnh nổi.
Chủ yếu là bà ấy đã hẹn xong với người ta, ngày mai người ta dẫn con gái tới xem mắt, hiện giờ người chạy bà ấy đi đâu trộm người.
Càng quan trọng hơn là bà ấy làm mẹ luyến tiếc, lúc này mới nhìn được mấy lần đã phải đi.
Vương Giải Phóng nhìn ra được cảm xúc của bà ấy không thích hợp, nhanh chóng nói:
“Bác gái, bác đừng khổ sở, nếu bác nhớ đoàn trưởng Hoắc, vậy thì đến cục công an thăm cháu cũng được. Cháu đi làm ở cục công an, chỉ cần bác không chê cháu là được.”
Vương Quế Anh vừa nghe ba chữ cục công an, trong lòng kinh hãi, đây là bạn gì của lão tam thế, sao còn có ở cục công an.
Nhưng mà trên mặt không hiện: “Không chê không chê.”
Ngay sau đó Vương Quế Anh bảo bọn họ nhanh ăn mì, lát nữa nguội sẽ không ngon, mà bà ấy thì vội vàng vào phòng bếp.
Tuy trong lòng bà ấy khó chịu muốn chết, nhưng cũng biết đây là công việc của con trai, bà ấy làm mẹ chỉ có thể ủng hộ con trai.
Vào bếp bà ấy thấy con dâu hai đang cầm thìa uống từng ngụm nước lèo, hiện giờ Vương Quế Anh đâu rảnh lo tức giận, nhanh chóng bảo hai người làm việc.
Mà bà ấy thì múc hai gáo bột ngô trong túi ra, dùng để nhào bột.
Phúc Ni bị bắt tại hiện trường trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ mẹ chồng mắng chửi cô ta, nhưng mà khi thấy mẹ chồng như vậy, cô ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhanh chóng xắn tay áo lên bận việc.
Phúc Ni hỏi: “Mẹ, tối muộn làm gì vậy ạ?”
“Bánh nướng áp chảo.” Sợ bánh chưa làm xong con trai đã rời đi, lúc này Vương Quế Anh ước gì có tám cái tay cùng bận việc.
Nghĩ tới chiếc bánh thơm ngào ngạt tỏa ra hơi nóng, Phúc Ni lập tức thèm đến mức chảy nước miếng, động tác trên tay nhanh hơn không ít.
Ngoài ra Vương Quế Anh còn bảo con dâu cả đến tủ bát lấy sáu quả trứng gà bà ấy giấu đi chuẩn bị đi đổi đồ tới, nấu luôn.
…
Đợi lát nữa cho lão tam mang đi, để anh ăn trên đường, tránh cho đến lúc đó lên xe lửa ăn không ngon còn chịu tội.
Vương Giải Phóng thật sự đói bụng, đợi Vương Quế Anh vừa mới rời đi, anh ta cũng không khách sáo nữa, đặt mông ngồi trên ghế há to miệng ăn mì sợi.
“Tay nghề của bác gái đúng là tốt.” Vương Giải Phóng vừa ăn vừa khen ngợi, chẳng qua mì này hơi nóng nên khó ăn.
Đã nóng tới mức khiến đầu lưỡi của anh ta đỏ lên.
Hoắc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài một lát, đoán giờ này cô còn chưa ngủ, cho nên nói với Vương Giải Phóng một tiếng anh đi ra ngoài.
Mà Vương Giải Phóng nhanh chóng ăn nốt miếng mì cuối cùng trong bát, cũng theo sau anh rời đi.
Kết quả anh ta thấy được đoàn trưởng Hoắc dừng trước cửa một căn nhà, đợi khi anh ta nhấc chân đi về trước.
Thì thấy anh giơ tay gõ cửa, chân anh ta lập tức lùi về.
Mà Lục Hướng Noãn đang nằm trên giường đất vội vàng phơi khô tóc đương nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Lực đạo đó giống như muốn gõ nát cánh cửa.
Sợ lát nữa cửa hỏng thì phải bỏ tiền tìm người sửa nên Lục Hướng Noãn mặc áo vào, xuống khỏi giường đất giày cũng không kịp đi chạy vội ra ngoài.
Mà bên Vương Hiểu Linh cũng không lề mề, lo lắng là ăn trộm nên cô ấy nhanh chóng đi tới phòng bếp cầm lấy dao phay dùng để thái rau, đuổi theo Lục Hướng Noãn.