Kết quả đợi Lục Hướng Noãn mở cửa ra xong, hai người phát hiện hóa ra là con trai út nhà đại đội trưởng.
Vương Hiểu Linh lập tức khẩn trương hơn, lao ra khỏi phía sau Lục Hướng Noãn, bảo vệ cô thật kỹ sau người.
Cô ấy biết người đàn ông này đánh chủ ý gì.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn lướt qua Vương Hiểu Linh, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn nói:
“Thanh niên trí thức Lục, anh tìm em có chút việc.”
Anh biết mình đường đột, nhưng anh không có thời gian.
Lần này vừa đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về.
Lục Hướng Noãn nhìn anh không nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh hơn mấy phần.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên cho rằng Lục Hướng Noãn không đồng ý, không nghĩ tới cô lại mở miệng nói chuyện:
“Có thể.”
Vương Hiểu Linh kinh ngạc kêu lên: “Lục Hướng Noãn.”
Đã tối muộn rồi, nếu là trai đơn gái chiếc nói chuyện riêng bị người ta nhìn thấy, vậy thì xong đời.
Thanh danh của con gái rất quan trọng, vừa nhìn là biết trong bụng người đàn ông này chắc chắn ôm tâm tư xấu xa gì đó.
Đúng là dạng chó hình người, hiện giờ Vương Hiểu Linh không có một chút ấn tượng tốt nào đối với anh.
Lục Hướng Noãn trấn an cô ấy nói: “Không sao đâu.’
Có việc sẽ chỉ là anh, không phải bản thân cô.
Vương Hiểu Linh thấy cô kiên trì như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp đồng ý, tay cầm dao đứng một bên, ở phía xa canh giữ hai người.
Sợ Hoắc Cảnh Xuyên dạng chó hình người lại đột nhiên nổi điên, làm chuyện không phải người có thể làm ra.
Mà Vương Giải Phóng nhìn thấy đoàn trưởng Hoắc nói chuyện với một cô gái, lòng tò mò tăng lên anh ta lập tức thay đổi góc độ, đôi mắt vừa nhìn lập tức choáng váng.
“Mẹ kiếp, đó không phải là cô gái mình gặp vừa rồi sao?” Tối lửa tắt đèn không ngủ được, chạy tới đây làm gì.
Không đúng, hình như anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Nhớ rõ lúc trước đoàn trưởng Hoắc nói với anh ta anh thích một cô gái, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, chẳng lẽ là vì trước mặt này.
Nghĩ tới dáng vẻ mình thấy không lâu trước, Vương Giải Phóng lập tức nghĩ thông suốt, chẳng trách có thể khiến đoàn trưởng Hoắc khốn khổ vì tình.
Người đẹp như vậy nếu không thích, vậy nhất định là đôi mắt bị mù, nên đến bệnh viện khám bệnh.
Cũng không đúng, Đoạn Tiểu Vi đẹp, sao đoàn trưởng Hoắc không thèm nhìn người ta một cái?
Đoàn trưởng Hoắc đúng là đoàn trưởng Hoắc, trong đầu có suy nghĩ không giống với bọn họ.
Nhưng mà anh ta còn chưa yêu đương đâu, sao vừa mới bắt đầu đã thất tình như vậy, trong lòng Vương Giải Phóng phiền muộn nghĩ.
Ông trời ơi, ông không nói lý mà, cô gái tốt như vậy, sao cố tình không phải là của anh ta.
Mà Vương Hiểu Linh dựa vào thị lực 5 điểm của mình, thấy được Vương Giải Phóng rình coi ở phía xa, vì thế giơ dao phay lên chậm rãi tiến lại gần anh ta.
Tốt xấu gì cũng từng ở bộ đội mấy năm, năng lực phản trinh sát không mới lạ chút nào.
Cho nên khi Vương Hiểu Linh tiến lại gần anh ta, anh ta lập tức thấy được.
Chẳng qua quá đen không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể thấy rõ khi ánh trăng chiếu xuống, trên tay người nọ lóe sáng dao phay tản ra ánh sáng sắc bén.
Dọa trái tim của Vương Giải Phóng run lên.
Nhìn là biết, người nọ tới là vì anh ta.
Sợ mình sẽ mất mạng trong tay người nọ, Vương Giải Phóng lựa chọn chủ động ra tay.
Vì thế khi Vương Hiểu Linh chớp mắt, anh ta dựa vào cơ thể vạm vỡ của mình đè cô ấy lên đất.
Vương Hiểu Linh đau trực tiếp hét thảm một tiếng: “Á…”
Âm thanh hồn hậu mà có lực.
Dao trên tay cũng rơi xuống đất, trùng hợp chính là vừa vặn đập trúng chân Vương Giải Phóng, anh ta đau tới mức trực tiếp nhíu mày.
Sau khi Lục Hướng Noãn nghe thấy thì mặc kệ người đàn ông kia đang nói gì, chạy nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Mẹ kiếp.” Hoắc Cảnh Xuyên thầm mắng mình một tiếng trong lòng, ngay sau đó đi theo cô qua bên đấy.
Chẳng qua trên mặt anh vô cùng khó chịu, vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội ở bên nhau, thì bị quấy rầy.
Tốt nhất cầu nguyện là không có chuyện gì quan trọng, nếu không anh sợ không khống chế được bản thân nổi điên, bàn tay dưới ống tay áo của anh nắm chặt lại.
Lục Hướng Noãn tiến lên trước, nương theo ánh trăng thấy được người đàn ông kia là người mình mới gặp không lâu trước đó.
Vốn dĩ cô đã có ấn tượng không tốt đối với anh ta, vì thế khi thấy anh ta là đàn ông bắt nạt Vương Hiểu Linh, thì tức giận nói với anh ta:
“Buông ra.”