Phúc Ni chạy nhanh tới, đẩy chị dâu cả của cô ta sang một bên, nhân tiện nắm lấy tay Vương Quế Anh nói:
“Mẹ, chú ấy bận rộn công việc, chúng ta phải hiểu cho chú ấy, mẹ đừng tức giận, đến lúc đó lại tức mình sinh bệnh, vậy thì không đáng giá.”
Mà Lưu Chiêu Đệ bị đẩy sang một bên suýt nữa té ngã xuống đất, cũng không đứng ra chỉ trích Phúc Ni làm không đúng, mà ấm ức cúi đầu không nói câu nào.
Vương Quế Anh móc khăn tay trong lòng ra, sau đó lau khô nước mắt, miệng lẩm bẩm:
“Haizz, tên nhóc thối này, đúng là đời trước mẹ thiếu nợ con, đời này tới đòi nợ, cả đời khiến mẹ phải lo lắng.”
“Mẹ, nghe mẹ nói kìa, chú ấy là người tốt, trong đội chúng ta có người nào không hâm mộ mẹ và cha chứ.”
Khi Phúc Ni nói chuyện, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy cái bánh và mấy quả trứng gà đã nấu xong được mẹ chồng cho vào túi cẩn thận.
Mùi thơm này quá khiến người ta thèm, cô ta thèm đến mức vẫn luôn khịt mũi, giống như ngửi mùi thì có thể ăn vào trong bụng.
Mùi hương này quá thơm rồi.
Vừa rồi cô ta còn ở bên cạnh nhìn, khi mẹ chồng cô ta làm bánh nướng áp chảo rất hào phóng, bình mỡ heo bên cạnh bệ bếp bị đổ vào hơn nửa.
Nếu cô ta có thể ăn một cái thì tốt, nghĩ tới đây miệng Phúc Ni giống như bôi mật, nói đủ loại lời hay trước mặt Vương Quế Anh.
Cô ta nghĩ mẹ chồng mà vui vẻ, sẽ cho cô ta một cái bánh ăn.
So sánh ra Lưu Chiêu Đệ ở bên cạnh có vẻ giản dị, còn xa mới bằng.
Tuy Vương Quế Anh đau lòng, nhưng bà ấy không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết con dâu thứ hai phí nhiều sức lực như vậy là vì cái gì.
Đơn giản là lão tam đi rồi, bánh ngon như vậy cũng không thể mang theo.
Hơn nữa hiện giờ thời tiết còn hơi nóng, mấy thứ này không để lâu được, dứt khoát chia cho mọi người cùng ăn.
Coi như là khao thu hoạch vụ thu trước, chẳng qua đáng tiếc hai bát bột ngô và mỡ heo của bà ấy.
Vương Quế Anh mở miệng nói: “Nhà lão đại, con đi gọi đàn ông già trẻ trong nhà tới, chúng ta ăn bánh.”
Vừa nghe tới ăn bánh, cả người Phúc Ni như tiêm máu gà, lập tức sống lại, đôi mắt mở rất to, đã sắp dán sát vào mặt Vương Quế Anh:
“Mẹ, đừng làm phiền chị dâu cả, để con để con đi.”
Sau khi nói xong, cô ta chạy nhanh ra ngoài.
Phúc Ni mới ra khỏi cửa phòng thì thấy được Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này cô ta trực tiếp trợn tròn mắt:
“… Chú út… Chú… Chú trở về rồi à?”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu: “Ừm.”
Ngay sau đó đi qua cô ta, dẫn theo Vương Giải Phóng về phòng lấy đồ.
…
Mà Vương Quế Anh ở trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vẻ mặt vui sướng chạy ra.
Khi nhìn thấy lão tam nhà mình, khóe mắt không biết cố gắng có nước mắt chảy ra.
“Con đi đâu vậy, vừa rồi không tìm thấy con, mẹ còn tưởng là con đi rồi cơ.”
Hoắc Cảnh Xuyên che giấu chuyện mình mới làm theo bản năng: “Đi ra ngoài xử lý chút việc.”
Bởi vì anh biết mẹ anh có tính cách gì.
“Vậy thì tốt, cũng may còn kịp, mẹ mới làm bánh cho con, còn nấu trứng gà, lát nữa con mang đi ăn trên đường.”
“Mẹ, không cần, trên xe có đồ ăn.”
Vương Quế Anh vừa nghe con trai nói như thế, thì không vui:
“Cơm trên xe đâu ngon bằng cơm mẹ nấu, nghe lời, cầm lấy, nếu không để ở nhà cũng lãng phí, trong nhà không có ai thích ăn.”
Phúc Ni nghe thấy thế thì trực tiếp trợn tròn mắt: “Mẹ, chúng ta không ăn bánh này…”
Bánh mà cô ta tâm tâm niệm niệm, vất vả lắm mới sắp vào bụng, kết quả em chồng lại trở về.
A a a a a, cô ta muốn khóc.
Không đúng, cô ta muốn ăn bánh.
Vương Quế Anh nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của con dâu thứ hai nhà mình, thì không nhịn được đau đầu.
Lão tam quanh năm suốt tháng không về một lần, ăn chút đồ ngon thì sao, bình thường bà ấy không cho cô ta ăn à, hay là để cô ta đói bụng?
Người ngoài còn đang ở đây mà không có nhãn lực như vậy, sẽ khiến người ngoài chê cười.
Cho nên giọng điệu bà ấy nói chuyện có chút không vui lắm:
“Ăn ăn ăn, quỷ chết đói đầu thai à, không phải buổi tối mới ăn cơm xong sao, sao lại đói bụng? Bên trong tủ bát còn có nửa cái bánh bột ngô, nếu con đói thì ăn nó đi.”
Vương Giải Phóng ở bên cạnh nhìn bác gái vừa rồi còn dịu dàng nói chuyện với anh ta, chỉ trong nháy mắt biến thành Mẫu Dạ Xoa giống mẹ ruột anh ta thì không nhịn được nuốt nước bọt, giơ ngón tay cái với Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên coi như không nhìn thấy đi về phòng.
Nhìn thấy lão tam vào phòng, Vương Quế Anh cũng không giáo dục con dâu thứ hai nữa, nhanh chóng đi theo sau anh vào phòng.