Phúc Ni ấm ức muốn chảy nước mắt, cô ta không nói sai gì mà, rõ ràng là mẹ chồng cô ta nói có thể ăn.
Mẹ chồng cô ta chỉ biết mắng cô ta mà thôi.
Em chồng là bảo bối của bà ấy, cô ta làm con dâu chính là cọng cỏ.
Hiện giờ em chồng còn chưa kết hôn đâu đã như vậy, đợi đến ngày kết hôn, vậy nàng dâu mới còn không phải trèo lên đầu cả nhà bọn họ đi nặng đi tiểu sao?
Phúc Ni phẫn nộ nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng mà nghĩ lại lại nghĩ tới nửa cái bánh bột ngô mẹ chồng nói trong tủ bát, cô ta lập tức ném tâm tư ấm ức bực bội sang một bên.
Ruồi bọ nhỏ tới mấy cũng có thịt, cô ta nhanh chân chạy tới phòng bếp tìm nửa cái bánh bột ngô, sợ chị dâu cả nghe được lại đoạt với cô ta.
Không nghĩ tới khi thấy Vương Giải Phóng, Lưu Chiêu Đệ sợ tới mức nhanh chóng trốn về phòng.
Cuối cùng Vương Quế Anh nửa cưỡng ép bắt Hoắc Cảnh Xuyên ăn nốt bát mì đã nguội kia.
Dù sao đều là thứ tốt, bà ấy còn đặc biệt ốp lết trứng gà, càng không thể lãng phí.
Nhân tiện còn nhét đồ ăn ngon bà ấy chuẩn bị vào trong tay anh, sau khi tiễn anh tới cửa còn không quên dặn dò mãi:
“Lão tam, làm việc cẩn thận một chút, nghĩ tới mẹ và cha con, đừng xúc động.”
“Vâng.”
“Khi tới nhớ viết lá thư về nhà.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, sau đó ngồi lên xe đạp nhãn hiệu phượng hoàng Vương Giải Phóng mới mua không lâu, chở anh ta rời đi.
Mãi đến khi không thấy được bóng người, Vương Quế Anh mới vẻ mặt mất mát trở về phòng.
Hoắc Đại Khánh là bị buồn đi tiểu làm tỉnh, từ khi sau eo ông ấy bị thương, ông ấy hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, ông ấy cảm thấy mình béo lên một vòng.
Không làm chuyện gì hiện giờ ông ấy chỉ hi vọng vết thương sau eo mình nhanh khỏi, thu hoạch vụ thu trong đội không thể không có ông ấy, ông ấy cần đứng ra chủ trì đại cục.
Khi ông ấy nhìn thấy dáng vẻ như khóc của vợ mình, cau mày nói: “Tối muộn rồi bà đi đâu thế, còn có gương mặt khóc tang này nữa, là ai bắt nạt bà?”
Vương Quế Anh thắp sáng ngọn đèn dầu xong, không nhịn được phát ra bực tức với ông ấy:
“Ngoại trừ đứa con trai kia của ông, còn có thể là ai.”
“Bà nói lão tam ư, thằng bé làm sao?”
Vương Quế Anh tức giận nói: “Đi rồi.”
Vừa nghe nói con trai đi rồi, Hoắc Đại Khánh vốn đang hơi buồn ngủ lập tức không còn mệt nhọc.
Ông ấy dự vào giường, giơ cánh tay lên hỏi vợ ông ấy: “Đi rồi ư? Đi lúc nào? Sao tôi không biết?”
“Ông ngủ giống y như heo, có thể nghe thấy được mới lạ.”
Ngáy to đến mức phạm vi mấy dặm còn nghe thấy được, ồn ào đến mức cả đêm bà ấy ngủ không ngon, bà ấy không biết gả cho ông ấy nhiều năm như vậy, sao mình có thể chịu đựng được.
Nhưng mà hiện giờ Vương Quế Anh đã nhìn ra, ai bảo con trai nhà mình làm nghề này, cho nên cũng khôi phục dáng vẻ bình thường:
“Đi rồi thì đi rồi đi, tôi đoán trong đội của thằng bé có việc, nếu không đã không bảo người ta tối muộn tới đây gọi thằng bé.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe bà ấy nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, cho nên nói: “Được rồi, vậy bà mau lên giường đất ngủ đi.”
“Ừm, ông ngủ của ông đi, lát nữa tôi mới ngủ.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong tiện tay cầm lấy kim chỉ lên, ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu vá áo ngoài rách mấy cái động cho chồng.
Vá ba năm, sửa ba năm, khâu khâu vá vá lại ba năm.
Bên này trước khi Lục Hướng Noãn sắp ngủ, nương theo ngọn đèn dầu ở mép giường phát hiện dấu hôn trên người Vương Hiểu Linh đã sắp lặn hết.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, gương mặt lập tức đỏ lên.
Trong lúc nhất thời, chiếc áo kia cởi ra cũng không phải, không cởi cũng không phải, vừa vặn kẹt ở đầu.
Lục Hướng Noãn hắng giọng nói: “Ngày mai cô có thể dọn đi rồi.”
Cho cô ấy ở nhờ hai ngày, đã đủ rồi.
Hiện giờ cô quen tự do, vẫn luôn thích ở một mình, tự do tự tại không phiền não.
Huống chi cô không phải nơi thu nhận người khác.
Vương Hiểu Linh đang kẹt trong áo sửng sốt một lát, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy cảm kích nhìn Lục Hướng Noãn nói:
“Ừm, ngày mai tôi sẽ dọn đi, hai ngày này làm phiền cô.”
“Ừm.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, đôi mắt nặng trĩu lập tức khép lại.
Nhưng mà lần này cô mơ giấc mơ, thẳng thắn mà nói là một cơn ác mộng.
Bởi vì cô mơ thấy Hứa Nhạc, nhưng không giống với bình thường, cô thành mẹ của Hứa Nhạc.
Còn là loại không thể thân hơn được nữa.