Thế cho nên đợi ngày hôm sau khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại, cảm thấy cảnh trong mơ thật hoang đường.
Cô cảm thấy gần đây mình làm việc quá mệt mỏi, tinh thần xuất hiện vấn đề.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa đạp xe, vừa hỏi: “Vương Dược Phú là người trong cục bọn anh à!”
Là giọng điệu chắc chắn.
“Đúng vậy, chính là người lần trước bưng nước tới cho anh ấy, không nghĩ tới cậu ta là anh trai nuôi của cô nhóc kia, đúng là trùng hợp. Đoàn trưởng Hoắc, anh nói xem có phải quá trùng hợp hay không.”
Làm anh trai nuôi, anh trai yêu đương thì có, đoàn trưởng Hoắc nghĩ thầm trong lòng, trong lúc nhất thời không nhìn đường, suýt nữa đâm trúng cây.
Cũng may anh kịp thời phanh gấp lại, dừng ở chỗ này.
“Đoàn trưởng Hoắc, hay là để tôi đạp xe cho.” Vương Giải Phóng sợ lát nữa xảy ra chuyện gì, khó giữ được cái mạng nhỏ này nên nhỏ giọng nói một câu.
“Không cần.” Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì đạp xe rời đi.
Đột nhiên Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng nói một câu: “Vương Dược Phú là người thế nào?”
Vương Giải Phóng nghiêm túc nói:
“Người không tệ lắm, rất thành thật, nhưng mà quá tích cực, còn hơi cố chấp, người như vậy rất dễ bị thiệt trong công việc.”
Dù sao cũng là cấp dưới của mình, ít nhiều gì Vương Giải Phóng cũng có chút hiểu biết.
Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt lấy tay lái, trên cánh tay lộ đầy gân xanh.
“Trông như thế nào?” Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên nói xong câu đó thì hối hận.
Anh nhất định là đầu óc bị nước vào mới hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Còn cần nói sao, ánh mắt của thanh niên trí thức kia cao như vậy, nhất định rất xứng đôi với cô.
Nghĩ tới đây, giống như là có người dùng con dao đâm mạnh lên ngực anh.
“Ừm… Nói thế nào đây… Là một người rất hàm hậu… Đúng là rất hàm hậu…” Vương Giải Phóng thật sự không thể tìm được từ hình dung về anh ta, chỉ có thể dùng hai chữ hàm hậu khái quát tất cả.
Nhưng mà sau khi nói xong anh ta cảm thấy trên người đột nhiên lạnh lẽo, nhanh chóng vuốt mông ngựa nói:
“Đương nhiên là kém tôi và anh.”
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không vì câu nói này của anh ta mà bị lấy lòng.
Trái lại anh phát tiết lửa giận lên chân mình, giống y như dẫm lên Phong Hỏa Luân, chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Vương Giải Phóng cảm thấy hai người cứ luôn không nói chuyện như vậy, bầu không khí xấu hổ cũng không tốt, cho nên bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Anh nói xem, tên nhóc Vương Dược Phú này tuy trông bình thường, nhưng mà số mệnh cũng rất tốt. Cha cậu ấy đi làm ở văn phòng thanh niên trí thức, mẹ thì đi làm ở bên công xã, ngay cả cưới vợ cũng không kém, đi làm ở xưởng dệt…”
Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp phanh gấp lại, Vương Giải Phóng vẫn luôn lải nhải mãi, hoàn toàn không chú ý tới.
Dưới quán tính phanh xe gấp, anh ta suýt nữa không ngồi vững ngã xuống khỏi xe đạp.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên nghiêm túc nhìn Vương Giải Phóng, trong giọng nói có chút may mắn ngay cả anh cũng không nhận ra:
“Vợ cậu ấy ư?”
Đồng thời trái tim suýt nữa vọt tới tận cổ họng, phải biết rằng ở trên chiến trường, khi anh bị quân địch vây quanh còn có thể vẻ mặt không đổi sắc, trái tim bình tĩnh như nước.
Có thể nghĩ tới, địa vị của Lục Hướng Noãn mới gặp mấy lần trong lòng anh quan trọng cỡ nào.
Vương Giải Phóng cảm thấy sớm muộn gì cái mạng nhỏ này của anh ta cũng phải giao cho anh, có người nào đạp xe như vậy, cho dù là người có trái tim khỏe mạnh cũng sẽ bị dọa ra bệnh.
Nếu lúc này đổi thành người khác, anh ta đã sớm mở miệng mắng.
Nhưng ai bảo người trước mặt là người trước mặt là người mình sùng bái, cộng thêm anh từng cứu mạng anh ta, cho nên chó săn hỏi:
“Sao vậy?”
Nếu cảnh này bị cấp dưới của anh ta nhìn thấy, uy nghiêm anh ta vất vả lắm mới tạo nên sẽ không còn.
“Vợ Vương Dược Phú.”
Vương Giải Phóng nói: “Vợ cậu ấy ư, hai con mắt một cái mũi một cái miệng, ai cũng có, lại không hiếm lạ gì.”
Nhưng mà gả cho Vương Dược Phú chính là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, không biết tên khốn nạn Vương Dược Phú kia dùng thủ đoạn gì dỗ cô gái kia cố chấp với anh ta, không phải anh ta thì không gả.
Hôm nào có rảnh, anh ta cũng phải tìm cơ hội lãnh giáo Vương Dược Phú hai chiêu theo đuổi con gái mới được.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên không muốn biết gì cả, chỉ muốn biết vấn đề này, cho nên anh không chê phiền lặp lại:
“Tôi là nói cậu ấy kết hôn rồi ư?”
Anh là người rất không kiên nhẫn, nhưng mỗi lần chỉ cần là việc của cô, anh sẽ trở nên vô cùng có kiên nhẫn.
“Ừm, kết hôn trước đó không lâu, tôi còn mừng cưới nữa, đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa ăn ngon.” Vương Giải Phóng thấy anh vẫn luôn rối rắm chuyện vợ của Vương Dược Phú, thì hơi buồn bực.