Nếu đại đội Hồng Kỳ có thể lợi dụng một chút, tiêu thụ đống dược liệu này ra bên ngoài, cũng coi như là làm giàu, cả đám đều có thể sống tốt hơn.
Chẳng qua đáng tiếc, không ai có thể nghĩ tới.
Hơn nữa dựa vào tình thế trước mắt, Lục Hướng Noãn sẽ không đảm nhiệm nhiều việc ôm hết chuyện này lên người mình.
Có một số việc, một khi đề cập tới hai chữ ích lợi, thì sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Hiện giờ cô chỉ là một bác sĩ, làm tốt công việc của mình là được.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô không có tình cảm sâu đậm lắm với đại đội Hồng Kỳ, sau này có cơ hội cô vẫn phải rời đi.
Lục Hướng Noãn phơi khô chúng nó xong, sau đó cất đi, sau này cần dùng thì lấy ra.
Hơn nữa Hoắc Đại Khánh cũng nói trước với cô, đống dược liệu mà cô hái được cũng coi như công điểm.
Chẳng qua không nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.
Tuy Lục Hướng Noãn không thiếu tiền, nhưng mà cô cần lấy tiền ra bằng con đường rõ ràng.
Mà hiện giờ vết thương ở eo Hoắc Đại Khánh đã khỏi, có thể xuống ruộng làm việc.
Thực ra chuyện này phải nhờ công Lục Hướng Noãn mỗi ngày không ngại cực khổ, sáng trưa chiều đều đi qua châm cứu cho ông ấy, ông ấy mới khỏi nhanh như vậy.
Vương Quế Anh vì cảm ơn cô, còn đặc biệt đến xưởng chế biến thịt mua hai lạng rưỡi thịt heo, mời Lục Hướng Noãn tới nhà ăn cơm.
Lục Hướng Noãn không từ chối được chỉ có thể đồng ý, mang tới hai lạng đường đỏ còn có hai lạng rưỡi bánh hạch đào cô mua ở hợp tác xã mua bán tới.
Thực ra trong đống này còn có chút thành phần cảm ơn.
Nhà ở của cô xây nhanh còn tiết kiệm tiền như vậy, cả nhà đại đội trưởng đã giúp không ít, Lục Hướng Noãn vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Tuy chán ghét tên khốn nạn kia, nhưng anh cũng không gây họa cho người khác, Lục Hướng Noãn vẫn rất cảm kích bọn họ.
Thời buổi này đặc biệt là ở nông thôn, căn bản không thể ra tay quá hào phóng, ngoài ra mấy thứ cô xách trong tay đều là đồ tốt trong đội.
Trả từ từ đi, một ngày nào đó sẽ trả hết được ân tình còn nợ.
Vương Quế Anh vừa thấy Lục Hướng Noãn xách theo mấy thứ này tới thì tức giận:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu xem cháu kìa, khách sáo với thím như vậy làm gì? Đợi lần tới đi, nghe thím, lại xách trở về.”
Mà Phúc Ni cách giấy dầu còn ngửi được mùi thơm, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay mẹ chồng, không rời được mắt.
Mà cảnh này trùng hợp bị Lục Hướng Noãn thấy rõ, nhưng mà cô không nói câu nào.
Trái lại Vương Quế Anh ở bên cạnh không nhìn nổi, Phúc Ni vừa vểnh mông như thế, Vương Quế Anh biết cô ta có tính toán gì.
Chỉ thấy Vương Quế Anh nhanh chóng dùng tay bảo vệ mấy thứ này, đồng thời sai Phúc Ni đến phòng bếp phụ nấu cơm với con dâu cả.
Phúc Ni bị gọi tên chỉ có thể lưu luyến rời mắt, sau đó chậm rãi đến phòng bếp.
“Chị dâu, chị đoán xem vừa rồi em thấy gì?”
Lưu Chiêu Đệ không nâng đầu lên nói: “Thấy gì?”
Phúc Ni lập tức biết cô ấy không đoán ra được, cho nên tràn ngập đắc ý nói:
“Là bánh hạch đào, rất thơm, nếu lát nữa mẹ chồng có thể cho em một miếng, thì tốt biết bao…”
Lưu Chiêu Đệ nói: “Ồ.”
Đồ của mẹ chồng, từ trước tới nay Lưu Chiêu Đệ luôn không dám mơ ước.
Phúc Ni nhìn dáng vẻ không thú vị của cô ấy, lập tức nuốt những lời muốn nói vào bụng, quay đầu sang một bên, ngồi trước bệ bếp bắt đầu nhóm lửa.
Cô ta còn nhân tiện lén lấy khoai lang đỏ vùi vào trong bệ bếp, định buổi tối con trai đói bụng cho đứa bé ăn.
Lục Hướng Noãn vào nhà xong thì nói chuyện với Hoắc Đại Khánh, hai người vừa vặn nói với Dương Thiên Chân khiến ông ấy phát sầu.
Vương Quế Anh tiến vào gọi hai bọn họ tới ăn cơm.
Lục Hướng Noãn lập tức đứng dậy đi theo bà ấy ra ngoài.
Chuyện của Dương Thiên Chân, Lục Hướng Noãn không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cô không phải cán bộ trong đại đội, đến lúc đó đưa ra chủ ý linh tinh, xảy ra chuyện nhỡ đâu đẩy hết lên người cô, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Kiếp trước chuyện gánh tội thay lãnh đạo, cô từng trải qua không ít.
Hơn nữa sở dĩ Dương Thiên Chân thành ra dáng vẻ như bây giờ, đám cán bộ trong đại đội như Hoắc Đại Khánh có trách nhiệm rất lớn.
Là bọn họ dung túng mới khiến Dương Thiên Chân không kiêng nể gì như vậy, nếu ngay từ đầu đã hạ quyết tâm mà nói, sẽ không xảy ra loại chuyện như bây giờ.
Nhưng mà bây giờ muốn giải quyết cũng dễ dàng, đưa cô ta đến nông trường cải tạo mười ngày nửa tháng, ăn khổ cực, chắc chắn sẽ thành thật không dám tác quái nữa.