Đĩa thịt duy nhất trên bàn cũng bị Vương Quế Anh bưng tới đặt trước mặt Lục Hướng Noãn.
Đám nhóc như Hoắc Mỹ Lệ bị mùi thơm làm cho chảy nước miếng, đôi mắt tỏa sáng nhìn thịt trên bàn.
Nhưng mà đám nhỏ hiểu chuyện, đứa nào cũng không cầm đũa đi gắp đồ ăn.
Mà Lục Hướng Noãn trải qua cuộc sống khổ cực đương nhiên cũng biết khát vọng trong mắt bọn họ, cho nên bữa cơm này, từ đầu tới cuối cô chỉ gắp hai miếng thịt.
Hiện giờ cô không đáng đoạt miếng ăn với bọn họ, bởi vì đống thịt trong không gian của cô cho dù cô ăn đến nôn cũng không ăn hết.
Đã tới thời gian, cho nên ăn cơm xong Lục Hướng Noãn đi thẳng về nhà.
Vương Quế Anh bảo cô mang mấy thứ cô mang tới về, đương nhiên là Lục Hướng Noãn sống chết không chịu, cuối cùng chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Hoắc Đại Khánh nhìn dáng vẻ khó xử của bà già nhà mình, mở miệng nói:
“Tâm ý của thanh niên trí thức Lục, nhận lấy đi, bình thường khi rảnh rỗi đi lại nhiều với cô bé này một chút. Cô gái này tới đây một mình, còn chưa đủ đáng thương à.”
Vương Quế Anh nghĩ một lát, thở dài nói: “Vậy được rồi.”
Bà ấy lập tức mang mấy thứ này để lên rổ rách trên bếp.
Đương nhiên bà ấy còn lấy hai miếng bánh hạch đào ra, cho mỗi nhà một miếng, tự mình chia ra ăn.
Đương nhiên là Phúc Ni rất vui vẻ, thậm chí trong lòng còn ước Lục Hướng Noãn đến nhiều mấy lần.
Không chỉ có thịt, còn có bánh hạch đào thơm đến mức chảy nước miếng.
Mà Hoắc Đại Khánh thì mặc thêm áo khoác đi ra ngoài tìm Vương Chí Thành bàn bạc.
Đợi khi Lục Hướng Noãn về đến nhà, Vương Hiểu Linh ôm rổ ngồi ở cửa sân nhà cô ngẩn người.
“Dậy.” Lục Hướng Noãn vừa nói, vừa mở cửa ra.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn trở về, nhanh chóng đứng dậy phủi đất trên mông nói:
“Lục Hướng Noãn, đây là cây tề thái tôi đào được sau núi, rất non, mang tới cho cô một ít, cô nếm thử xem ăn ngon không.”
Cây tề thái là sau khi thím Tú Lan tan làm dẫn cô ấy đi đào, cô ấy nghe thím Tú Lan nói rau trộn, còn có hấp kèm bột ngô ăn rất ngon, cho nên cô ấy nghĩ tới Lục Hướng Noãn.
Cơm cũng không lo nấu, đã vội tới đây.
Lục Hướng Noãn nhìn trên đầu cô ấy có một tầng mồ hôi mỏng, thì nhận lấy nó.
Cây tề thái này làm sủi cảo ăn rất ngon, trong lúc nhất thời lòng bàn tay của Lục Hướng Noãn hơi ngứa ngáy.
Vương Hiểu Linh thấy cô nhận lấy, cũng vô cùng vui vẻ, dù sao Lục Hướng Noãn đã giúp mình nhiều chuyện như thế, cô ấy cũng muốn làm gì đó cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn bưng rổ không ra, trả lại cho cô ấy.
Ngoài ra còn lấy hai quả cà chua trong phòng do Hà Hoa mang tới cảm ơn cô ngày hôm qua, đưa cho Vương Hiểu Linh.
Lục Hướng Noãn thấy cô ấy ngây ngốc, thì mở miệng nói: “Trở về đi, sắc trời không còn sớm nữa, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”
“Ừm, cô đi ngủ sớm một chút đi.” Sau khi nói xong, Vương Hiểu Linh cầm lấy hai quả cà chua kia, trong lòng ấm áp đi trở về.
Mà Lục Hướng Noãn thấy cô ấy rời đi, thì bắt đầu đóng cửa phòng đóng cửa sổ.
Hiện giờ có thời gian rảnh, cô không cần làm việc nặng nhọc, trong lúc nhất thời có chút hứng thú, châm đèn dầu, nhân tiện bưng cái ghế từ phòng bếp tới, ngồi xuống bắt đầu chọn cây tề thái.
Dù sao sủi cảo ăn ngon, tự mình gói khỏe mạnh còn nhiều dinh dưỡng hơn đống sủi cảo ăn nhanh bên ngoài.
Cây tề thái này nộn, thật sự rất non, giống như nhẹ nhàng véo một cái là ra nước, còn chưa ăn Lục Hướng Noãn đã biết sủi cảo nhân tề thái thịt tươi ăn ngon cỡ nào.
Lục Hướng Noãn chọn cây tề thái ngon nhất rửa sạch, đặt ở một bên.
Sau đó cô bắt đầu băm nhân thịt, nhân thịt băm ở trong không gian, cô sợ băm ở phòng bếp gây ra động tĩnh quá lớn.
Mà bên trong nhân cần dùng ít thịt, Lục Hướng Noãn dùng thịt nạc không dính một chút mỡ thừa.
Tuy ăn vào sẽ hơi khô, nhưng mà Lục Hướng Noãn thích.
Trừ thứ này ra, cô còn chuẩn bị nhân ngô tôm bóc vỏ, ngô chọn là bắp ngô tươi, ăn vào tươi mới ngon ngọt.
Đương nhiên không thể thiếu nhân kinh điển nhất là nhân trứng gà rau hẹ.
Cũng may lúc ấy khi tích trữ hàng, cô suy xét đầy đủ hết mấy thứ này, nếu không lúc này rau hẹ thật sự không dễ tìm.
Lục Hướng Noãn lười biếng dùng vỏ sủi cảo có sẵn trong không gian, như vậy tiết kiệm sức lực đi cán vỏ.
Chỉ thấy cô thuần thục gói hết cái này tới cái khác, bày chúng nó chỉnh tề lên thớt, một đống sủi cảo trắng trẻo mập mạp, như vậy khỏi phải nói đáng yêu cỡ nào.